Vô Song Kiếm

Vô Song Kiếm - Chương 19: Một đoạn ẩn tình




Đến khi Hoàng Bác tỉnh lại, thấy xung quanh tối mịt, đêm đã về khuya, mình đang ngủ dưới một hố sâu thiên nhiên.







- Sao mình lại nằm ở đây?







Đang trong bối rối, bỗng nghe bên mình có tiếng ngáy khò khò, Hoàng Bác chợt nhớ ra lúc sáng tỉ đấu với Tây Đao bằng cách rút thăm và bị lão ta điểm huyệt.







- Hừ, võ lâm cao nhân, một lão già bỉ ổi.







À, lúc này lão ta đang cơn ngủ say, mình phải tìm cách trốn khỏi nơi đây mới được.







Vừa muốn ngồi dậy bỗng phát hiện mình mẩy tê liệt, hai chân không có sức, đứng dậy còn không nổi, làm gì mà trốn được chứ?







Biết rằng huyệt Phong Phú bị tổn thương quá nặng, nhất thời chưa thể hồi phục được, duy chỉ ngoảnh mặt về phía bên phải với vẻ bực tức.







Nhìn kỹ bỗng lại giật mình, người nằm kế bên không phải là Tây Đao mà là một thanh niên vận đồ nông dân. Hắn ta nằm nghiêng, trên đầu đội nón vành lớn, bên mình lại có một cần câu và một giỏ đựng cá.







“Ủa, đây lại là ai đây? Phải rồi, hắn ta nhất định là con của Đái Lập Ông ‘Tiểu Đái Lập’ Ông Kim Sơn mà hồi nãy Tây Đao đã nói. Anh ta sao lại ở đây cùng với mình? Hay là cũng bị Tây Đao bắt? Không đúng, xem anh ta có cả đồ nghề câu cá tùy thân, lại ngủ ngon lành thế này, đâu có giống là bị ép buộc chứ?”







Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe một giọng nói quen thuộc từ bên trái :







- Hừ, không ngờ tiểu tử ngươi lại tỉnh sớm như vậy, lão phu tưởng rằng ngươi còn phải đến sáng mới tỉnh chứ?







Ném mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói, thấy Tây Đao đang ngồi xếp bằng cách mình khoảng hơn trượng, Hoàng Bác giật mình, bởi lão ta vận áo choàng bông, nửa đêm nửa hôm như là con rắn bông vậy, nghĩ vậy, cố vươn dậy quát to :







- Lão tặc, ngươi thật vô liêm sỉ







Bằng ánh mắt hung tợn, Tây Đao quát lại :







- Cứ ngủ đàng hoàng đi, la nữa lão sẽ cho ngươi biết tay.







- Hừ, mắng thêm ngàn câu ta cũng không sợ. Lão tặc, lão tặc...







- Câm miệng, ngươi biết đây là đâu không?







- Hừ...







- Nói cho ngươi biết, đây là nhị tì, ngươi chửi nữa lão sẽ cho ngủ chung với tử thi để ngươi biết mùi.







- Lão tặc, lão tặc...







Tây Đao nổi cơn thịnh nộ, nhảy thót lên. Bất chợt nghe tiếng người thanh niên đang ngáy ngủ trở mình nói :







- Ê, nửa đêm nửa hôm, các ngươi lại la cái gì chứ?







Tây Đao đứng dậy, ngoảnh mặt nói :







- Tiểu Đái Lập, ngươi lo ngủ đi, để lão phu đào cái tử thi này cho tiểu tử này làm gối nằm.







Người bị xưng là Tiểu Đái Lập bỗng ngồi dậy, nói :







- Cái gì? Ngươi đào tử thi mang đến đây, vậy để ta đi thôi.







Nói xong, cầm luôn cần câu và chiếc giỏ định nhảy lên miệng hố.







Lúc này Hoàng Bác mới nhìn kỹ gương mặt của thanh niên, chỉ thấy hắn ta tuổi cỡ ba mươi, gương mặt trông giống Nam Quyền, ánh mắt kiên định và bén nhọn, sống mũi hơi dẹp, đôi môi dày đang bậm lại, vừa thấy biết ngay đây là một thanh niên chất phác.







Tây Đao thấy Tiểu Đái Lập muốn đi, liền vung tay nói :







- Thôi, không đào, không đào, ngươi ngủ đi.







Tiểu Đái Lập hài lòng, lại nhảy xuống hố nằm tiếp, miệng cứ lẩm bẩm :







- Ai mà không biết Tây Đao nổi tiếng hung dữ chứ, tôi đâu có ngu... như người ta, tự gây phiền phức cho mình... đi ngủ đi...







Không bao lâu, anh ta lại ngáy khò lên.







Hoàng Bác nghe vậy vừa kính phục lại vừa hổ thẹn, thầm nhủ: “Nếu mình không phải vì gấp đến hồ Mạc Sầu thăm mẹ và tìm cách từ tay các hòa thượng Thiếu Lâm cứu Thu Tuyền ra thì chắc mình cũng thản nhiên như anh ta vậy thôi.









Ôi, nghe Tây Đao nói đệ tử của lão ta ba ngày sau mới trở về, lúc đó cách ba ngày nữa là hòa thượng Thiếu Lâm quyết chiến với Vô Song bảo rồi, làm sao mà mình chỉ trong ba ngày mà về đến hồ Mạc Sầu và sau đó lại lên Mạc Can sơn chứ?







Còn Thu Tuyền thì nhất định nàng phải mòn mỏi trông chờ mình đến tiếp cứu, làm sao nàng biết trên đường đi mình gặp chuyện rắc rối này chứ?







Tính sao đây, nếu mình đến Mạc Can sơn không kịp, nàng không bị bọn Thiếu Lâm tự giết chết thì cũng buộc phải quay về Vô Song bảo, lúc đó chắc nàng rất đau lòng, cho rằng mình đã gạt nàng đó...







Hừ, nếu Đơn Vân Phi trở về, mình nhất định phải dốc hết toàn lực đánh bại nó cho Tây Đao mất mặt mới được...







Sau đó mình phải nhanh chóng đến Mạc Can sơn mới được, mẹ của mình có sư phụ bên cạnh chăm lo chắc là không chuyện gì xảy ra đâu.







À, phải rồi, Lung Tuyết sư phụ nói: ‘Vô Cực tâm pháp’ do cha mình truyền dạy có thể trị thương và giải huyệt, sao mình không vận công thử xem, hoặc mình có cơ hội đào thoát”.







Nghĩ đến đây, lén mắt nhìn qua Tây Đao, thấy lão ta đã nhắm mắt nhập định ngồi thiền, liền ngồi xếp bằng lại, hai tay để ngang ngực, từ từ vận chân khí lên giải huyệt.







Chân khí được vận hành chu thiên, bỗng từ đan điền có một nguồn chân lực phát ra tỏa khắp toàn thân.







Chừng nửa canh giờ cảm thấy hai chân đã có thể hoạt động được, trong lòng hớn hở vui mừng, biết rằng nếu tiếp tục hành công đến mờ sáng mình có thể hồi phục bình thường.







Không ngờ ngay lúc này, bỗng thấy huyệt Kiên Tĩnh trên vai bị một luồng chỉ phong điểm trúng, toàn thân rung lên và lại trở về trạng thái tê liệt ban đầu, kiệt sức tự ngã về phía sau nằm ngửa ra, tai nghe Tây Đao nói :







- Tiểu tử kia, sao ngươi lại biết ‘Vô Cực tâm pháp’ của Kiếm Thánh chứ?







Hoàng Bác không ngờ nửa chừng thất bại, rất ân hận, nghiến răng, nhắm mắt không nói một lời.







Tây Đao hừ lên một tiếng, nhảy đến trước mặt Hoàng Bác, một chân đạp lên ngực Hoàng Bác, hung tợn hỏi :







- Có nghe không, ngươi học ‘Vô Cực tâm pháp’ ở đâu? Không nói rõ ra lão phu đạp cho ngươi chết.







Hoàng Bác biết rằng lúc này cứng đầu chỉ có nước phải chết, nên lạnh nhạt nói :







- Học theo cha của ta, sao chớ?







Tây Đao ngạc nhiên hỏi :







- Cha của ngươi là ai?







- Hoàng Y kiếm khách Hoàng Tú Hiên.







- Hoàng Y kiếm khách... hắn có phải truyền nhân đời thứ ba của Kiếm Thánh, đệ tử của Khuất Tín hay không?







- Chắc có lẽ phải và chắc là không phải...







- Ủa, ngươi nói như vậy là thế nào?







- Vì cha tôi đã mất tích lúc tôi mới lên sáu tuổi.









- Mất tích? Ha ha ha...







- Hừ, cười cái gì?







- Cười cái gì? Ha ha, cười cha ngươi ruồng bỏ ngươi chứ gì.







- Nói bậy, cha ta nhất định là bị kẻ xấu hãm hại mà thôi.







- Hãm hại, chắc là như Khuất Tín chứ gì?







Tây Đao rút khỏi chân đạp trên ngực Hoàng Bác, cười vẻ đắc ý, nói :







- Việc Khuất Tín bị mất tích trên võ lâm chỉ có hai ba người biết nội tình mà thôi, và trong đó có lão phu đây.







- Hừ, lúc Khuất Tín lão tiền bối mất tích ngươi còn chưa ra đời, làm sao mà biết chứ?







- Đúng là lúc ấy ta chưa ra đời, nhưng hồi mười tám năm về trước ta từng nghe chính miệng một người đã nói ra, hi hi, người đó chính là nghĩa huynh của Khuất Tín.







- Ông ấy là ai?







- Hừ, hơn bốn mươi năm về trước ngươi biết trên võ lâm có mấy nhân vật lợi hại không?







- Có phải là ‘Nhất lão, Nhị kỳ, Tam ma, Tứ sát’ không?







- Đó chính là Lư Sơn Ẩn Lão trong Nhất Lão quá cố, người này nghe nói lúc trẻ là người nổi tiếng đẹp trai trên võ lâm, biệt hiệu của lão lúc trẻ là ‘Tiêu Diêu Du Hiệp’ Lang Kính Như.







- Là tiền bối ấy nói cho ngươi nghe việc Khuất lão tiền bối mất tích à?







- Lão ấy đã giấu bí mật ấy suốt cả cuộc đời, cho đến lúc trước khi chết mới nói ra.







- Có thể cho tôi biết chứ?







- Đừng vội, nghe lão phu nói, vào bốn mươi tám năm về trước Lư Sơn Ẩn Lão có cứu một lão phu một mạng trên vùng núi Ha La Mộc Luân sơn, lúc ấy lão bỗng nhớ đến hai người nghĩa đệ lúc còn trẻ, cầm lòng không được khóc lên...ý muốn gặp lại.







- Hai người nghĩa đệ?







- Đúng, trong đó một người là truyền nhân đời thứ ba của Kiếm Thánh tên Khuất Tín, và người kia là Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Khiêm, luôn cả lão ta ngày xưa là ba người mỹ nam tử nổi tiếng trên giang hồ.







- Ba người này lúc đầu chưa quen nhau, sau đó vì cùng tham gia Hoàng Sơn kiếm hội lần thứ năm, đánh bại tất cả các kiếm khách khác, cuối cùng còn lại ba người này. Kết quả quyết đấu là Khuất Tín chiếm được danh hiệu Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách thời bấy giờ, còn Tiêu Diêu Du Hiệp Lang Kính Dư và Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Khiêm thì hai người đã bất phân thắng bại.







Vì thế cả ba người đều thán phục võ nghệ cao cường của đối phương, sau đó thì kết nghĩa làm huynh đệ, lúc ấy trên võ lâm tặng họ một biệt danh là Võ Lâm Tam Anh đó...







- Thôi được, ông cứ nói việc Khuất Tín mất tích đi.







Tây Đao cười lên, nói :







- Lão phu nói chỉ biết nguyên do mất tích của Khuất Tín, lão đâu có nói là nói ra bao giờ đâu?







Hoàng Bác nghe vậy tức mình, nhưng chẳng biết làm gì để tìm hiểu thêm việc mất tích của Khuất Tín mà từ đó liên can đến việc mất tích của cha mình.







Tây Đao cười mỉm rồi nói tiếp :







- Không phải lão phu cố ý trêu trọc ngươi, mà là lão phu đã hứa với Lư Sơn Ẩn Lão không tiết lộ chuyện này ra ngoài võ lâm để ảnh hưởng đến tiếng tăm của Kiếm Thánh mà thôi.







- Thế nào?







- Hừ, lão phu suýt nữa đã lỡ lời, nói tóm lại, cha ngươi nếu là truyền nhân của Khuất Tín thì minh chứng rằng Khuất Tín chưa chết, không chừng hãy còn trên giang hồ. Thôi lão phu tự gây phiền phức cho mình bởi việc này làm chi chứ...







- Ồ...







- Nhưng lão phu có thể nói cho ngươi biết một điều là Thần Kiếm Phân Quang mất tích trước rồi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Khuất Tín mất tích sau.







- Như vậy việc mất tích của hai người có liên quan nhau rồi?







- Hỏi cũng bằng thừa.







- Họ có thù hằn với nhau à?







- Miễn bàn.







- Hiện Thần Kiếm Phân Quang hãy còn sống chứ?







- Không biết.







- Xin hỏi ông ấy là người thế nào? Ở đâu?







- Không biết.







- Lúc này tiền bối nói sẽ tuyên bố việc mất tích của Khuất Tín thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Kiếm Thánh có phải không? Như vậy đã thể hiện là Khuất Tín đã làm những việc xấu xa, nếu lão tiền bối nói ra thì nhất định Khuất Tín sẽ trả thù ông chứ gì?







- Hừ, tiểu tử ngươi thông minh lắm, nhưng không tha cho lão đâu phải chỉ có một người.







- À, hãy còn Thần Kiếm Phân Quang Âu Dương Khiêm à?







- Tiểu tử, ngươi hỏi quá nhiều rồi.







- Hừ, không ngờ trên võ lâm hãy còn nhân vật làm cho lão tiền bối hoảng sợ.









Mắt xanh của Tây Đao tỏa ánh hung tợn, quát lên :







- Ngươi dám khinh khi lão phu à?







Hoàng Bác mỉm cười, nói :







- Tiểu tử không dám, tiểu tử chỉ cảm thấy lạ bởi sự khiêm tốn của ông thôi.







Tây Đao bỗng nhớ ra gì, nhe răng cười lên nói :







- Ha ha, suýt nữa ta đã mắc mưu ngươi rồi có phải không?







Hoàng Bác thấy mưu kế không thành, duy bằng giọng thành khẩn, nói :







- Thưa lão tiền bối, tiểu tử lưu lạc trên chốn giang hồ, chỉ vì tìm tung tích của cha. Nếu lão tiền bối nói chuyện mất tích của Khuất Tín cho tiểu tử nghe, tiểu tử vô cùng cảm kích.







- Ngươi cho rằng cha ngươi mất tích có liên quan đến Khuất Tín?







- Lúc nãy lão tiền bối đã nói cha tiểu tử mất tích như Khuất Tín hay sao?







- Đó là lời nói đùa của lão thôi, ngươi cho là thật à?







- Nếu không bằng cứ thì lão tiền bối tuyệt nhiên không nói như vậy đâu.








- Ngươi không tin thì thôi.







- Nếu lão tiền bối chịu nói ra bí mật này, tiểu tử vâng lời tỉ võ với lệnh cao đồ, bằng không thì...







- Bằng không thì sao?







- Bằng không tiểu tử từ chối việc tỉ võ.







- Hừ, ngươi không tỉ võ thì lão đánh cho ngươi chết.







- Nếu lão tiền bối cùng lệnh đồ kỳ này đến trung nguyên chỉ vì đánh chết người, thì lão tiền bối hiện giờ có thể ra tay rồi đó.







- Hừ, ngươi nói lão phu không dám à?







Vừa nói, Tây Đao tỏ vẻ hung tợn, chợt như nghĩ ra điều gì, rồi đưa bàn chân lên từ từ đạp lên ngực Hoàng Bác.







Trong lúc nguy kịch, bỗng nghe Tiểu Đái Lập trở mình lẩm bẩm nói :







- Thật là xui xẻo, đêm nay như là gặp ma vậy, trời mát như thế này mà không ngủ, cứ ở đó kêu ca om xòm... ê, người ta nếu không nói cũng là quyền lợi của người ta thôi, chắc nhà ngươi không sợ chết à?... Nhưng Lung Tuyết đạo nhân cũng không phải là người dễ chịu đó...







Tây Đao càng nổi cơn thịnh nộ, nhảy cao lên một chưởng hướng về một cái mả phía trước đánh đi, chỉ nghe một tiếng đùng cái mả bị nổ phá bung lên và bỗng có năm sáu con rắn độc từ dưới phóng ra.







Tây Đao tùy tay bắt được một con, rồi vung tay phóng đến phía trước, con rắn bị lão ta phóng như cây thương, ghim vào thân cây.







Con ngựa bạch kế bên cũng vì thế hoảng sợ, thoát dây thừng cột mà phóng đi mất







Chiêu thần công “Cách Sơn Đả Ngưu” của Tây Đao làm cho hai thiếu niên hoảng sợ.







Đoạn lão ta ngoảnh mặt quát to :







- Hai tiểu tử nghe đây, ngoan ngoãn chờ đồ đệ lão phu về tỉ đấu, lão phu sẽ nói bí mật mất tích của Khuất Tín cho hai tiểu tử nghe.







Hoàng Bác nghe vậy mừng thầm, nhưng vì thân hình vẫn chưa cử động được, bằng ánh mắt cảm kích ném nhìn Tiểu Đái Lập, sau đó hướng về Tây Đao, nói :







- Lão tiền bối, chúng ta nhất ngôn vi định.







Tây Đao chẳng nói lời nào, tùy tiện vung tay lên giải đi huyệt đạo cho Hoàng Bác và Tiểu Đái Lập lại trở mình quay lưng vào trong, không bao lâu tiếng ngáy lại nổi lên.







................







Hai ngày như dài vô hạn đã trôi qua, Hoàng Bác chẳng hề nói chuyện được lần nào với Tiểu Đái Lập, bởi hửng sáng anh ta đã xách cần đi cắm câu.







Còn Tây Đao thì chỉ tới lui tại khu vực này như là đang tìm cái gì đó.







Ngày thứ ba Tây Đao không cho Tiểu Đái Lập đi câu nữa, lão ta nói đệ tử lão sẽ trở về vào giữa trưa.







Giờ chính ngọ đã đến.







Hoàng Bác tự dưng cảm thấy khẩn trương lên.







- Đang sợ hãi hay sao?







Không, chỉ vì nó muốn gặp mặt Đơn Phi Vân, xem diện mạo có giống mình nhiều hay không?







Thời gian trôi đi trong sự thầm lặng của ba người...







Đã qua giờ ngọ hơn nửa canh giờ mà chẳng có động tĩnh gì.







Tây Đao bắt đầu nóng nảy, cứ đứng lên rồi đi tới đi lui.







Bỗng có một tiếng vang như gầm từ xa vọng đến...







Tây Đao thoáng biến sắc, rồi quay về hướng Tiểu Đái Lập, cười nhạt nói :







- Bộ ngươi e sợ lão lấy mạng ngươi hay sao?







Tiểu Đái Lập đang cột cần câu, nghe tiếng hú từ xa, sắc mặt liền hớn hở lên, liền phát ra một tiếng hú dài tương tự, sau đó lại cúi đầu xuống cột tiếp cần câu.







Trong phút chốc, từ phía đông một ông lão vận áo choàng màu đen, đầu cũng đội nón vành lớn đã đi đến.







Ông lão này không ngoài ai khác, chính là Nam Quyền Đái Lập Ông.







Trên lưng lão mang một chiếc trống đỏ mới, khi đến gần thấy con trai mình đang đứng gần Tây Đao và Hoàng Bác, ngạc nhiên hỏi :







- Kim Sơn, chuyện gì vậy?







Tiểu Đái Lập vừa cột cần câu, vừa đáp :







- Không có gì, người Tây Vực này muốn con đánh lộn với đệ tử của hắn, chỉ vậy thôi.







Hoàng Bác bước lên trước, ôm quyền hành lễ. Nam Quyền chăm mắt nhìn lại, hỏi :







- Tiểu tử, ngươi đã đến Vô Song bảo chưa?







Hoàng Bác cười đáp :







- Dạ đã đi rồi, hậu bối còn làm khách mời ở Trung viện của bảo hết bốn ngày.







- Hiện nay trên võ lâm lan truyền Âu Dương lão nhi biết được Du Long kiếm pháp của Kiếm Thánh, chuyện này có thật không?







- Dạ đúng vậy, hậu bối chính mắt đã nhìn thấy.







- Vậy ngươi có cảm tưởng gì, lão nói là liên quan đến chuyện của cha ngươi.







- Ủa, lão tiền bối sao biết rõ chuyện của hậu bối?







- Ba ngày trước lão có gặp sư phụ ngươi tại thành Kim Linh, lão ta chắc là ngứa tay, nên xuống núi tìm đối thủ đánh cờ đó.







Biết sư phụ mình hạ sơn, Hoàng Bác rất vui mừng, ồ một tiếng, nói :







- Đến hậu bối cũng chưa thể xác định, chỉ vì trên võ lâm hiện nay không chỉ có mình Đông Kiếm biết Du Long kiếm pháp.







Đái Lập Ông sững sờ trước lời nói của Hoàng Bác, buột miệng hỏi :







- Cái gì, còn có người khác biết nữa à?







- Đó là Thiên Diện Quái Tú.







- Ủa, sao ngươi lại biết chứ?







- Vì hậu bối đã gặp ông ta ngoài thành Lạc Thanh.









- Là thế nào?







Hoàng Bác đang định trả lời, nhưng Tây Đao thấy Nam Quyền vừa đến chẳng đếm xỉa đến mình mà cứ nói chuyện với Hoàng Bác mãi, nhịn không nổi, nở nụ cười như đười ươi, nói :







- Tiểu tử, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?







Nam Quyền nghe vậy liền ngoảnh mặt, ném nhìn Tây Đao, nói :







- Đừng vội, lão Mi à, lão Ông ta đã thấy ngươi từ lâu rồi.







Tay vuốt râu, Tây Đao cười phá lên, nói :







- Lão Ông à, nghe nói vợ chồng lão kiếm ta để trả thù cho em vợ là Thiết Du Khách Trương Thiên La, nay chúng ta đã có duyên gặp mặt rồi đó.







Nam Quyền cười lạnh nhạt :







- Ngươi đừng sợ, bà lão tôi một ngày không có bên cạnh tôi thì món nợ đó tạm gác lại, nhưng lão Mi ngươi còn nhắc từ vợ chồng gì đó thì lão Ông đây sẽ không khách sáo đó nghe.







- Sao vậy, bộ rã gánh rồi à?







- Hừ...







- Ha ha ha... ba ngày trước ta còn gặp bà ta ở nơi đây kia mà.







Nam Quyền nghe vậy hốt hoảng, liền ném mắt nhìn quanh khu vực.







Tây Đao vì thế mà cười không dứt, Nam Quyền tức lên, quát lớn :







- Mi lão, ngươi hãy thận trọng đó nghe.







Tây Đao cười trêu chọc không tiếc lời. Đoạn Nam Quyền tháo dây gỡ trống lớn xuống, rồi ngồi xuống trước một bia mộ nói với nhị tiểu :







- Các con đã hẹn đấu với đệ tử hắn lúc nào?







Tiểu Đái Lập nói :







- Giữa trưa, nhưng hiện giờ đã quá một canh giờ rồi.







Nam Quyền trầm ngâm hỏi Tây Đao :







- Lão Mi, đệ tử ngươi đâu rồi?







- Chắc là hôm nay về không kịp rồi.







- Vậy phải chờ bao lâu nữa chứ?







- Ta phái nó đi công việc ở Sùng Minh, nếu không xong, phải đi Võ Đang nữa, như vậy chắc phải chờ thêm ba ngày nữa...







Hoàng Bác nghe vậy liền la lên :







- Không được, ta không thể chờ nữa.







Tây Đao khẽ cười nói :







- Tiểu tử này, bí mật mất tích của Khuất Tín ngươi không muốn biết sao?







Hoàng Bác cau mày nói :







- Lão tiền bối nói lệnh đồ hôm nay sẽ về, vì thế mà tiểu tử đã chờ đợi ba ngày rồi, nhưng hiện tại thì không thể chờ đợi được nữa. Lão tiền bối không nói chuyện đó thì thôi, tiểu tử xin cáo từ.







Nói xong, ôm quyền hành lễ định quay mình rời đi.







Tây Đao xua tay phóng mình, cản trước Hoàng Bác, cười lạnh lùng nói :







- Tiểu tử, ngươi đi vậy được hay sao?







Nam Quyền thấy vậy, đứng lên đi tới nói :







- Tiểu tử này, nếu không có gì gấp thì chờ đệ tử lão ta về đây tụi bay đấu nhau một hai trận cho vui đi.







Hoàng Bác gấp gáp trả lời :







- Lão tiền bối thứ lỗi, ba ngày nữa là ngày tuyên chiến giữa Thiếu Lâm tự và Vô Song bảo rồi, và hậu bối phải đến trước đó để cứu một người bạn.







Nam Quyền và Tây Đao thấy lạ, cùng ủa lên một tiếng. Nam Quyền hỏi tiếp :







- Ngươi đi cứu ai chứ?







Bỗng Hoàng Bác ửng đỏ cả gương mặt, cười khẽ, nói :







- Người mà hậu bối tiếp cứu là một cô nương, cô ấy... cô ấy đã bị phái Thiếu Lâm bắt đi.







- Cô ấy là người của Vô Song bảo à?







- Đúng vậy, cô ấy là cháu gái của Đông Kiếm.







- Vậy không cần xử, nhất định là ngươi bắt cóc người ta từ Vô Song bảo phải không?







- Ồ không, không phải bắt cóc, mà là cô ấy tình nguyện theo hậu bối...







Nghe vậy Nam Quyền lắc đầu, xua tay nói :







- Thôi tiêu rồi, không ngờ tuổi cỡ như ngươi mà có cái tật xấu này.







Tiểu Đái Lập cũng nhìn về Hoàng Bác với cặp mắt khinh bỉ, như là tiếc cho cuộc đời của Hoàng Bác.







Hoàng Bác thấy cha con nhà họ Đái thể hiện như vậy, nhịn không được, cười phá lên.







Nhưng Nam Quyền lại nhăn mặt nói :







- Còn cười được nữa? Ngươi đã hết thuốc chữa rồi, đúng là kẻ háo sắc.







Hoàng Bác cười khẽ nói :







- Lão tiền bối à, sự việc đâu có nghiêm trọng như vậy đâu.







Nam Quyền cau mày trầm giọng nói :







- Không nghiêm trọng à? Ngươi không biết đàn bà con gái là nghiêm trọng sao?







Hoàng Bác bị la như vậy cảm thấy thiệt là hết ý. Trong bụng thầm nhủ: “Đái Lập Ông là người xui xẻo, cưới nhằm sư tử Hà Đông thôi, vậy mà cho rằng tất cả phụ nữ trên đời này đều xấu hay sao?”