Vô Song Công Tử

Chương 8




Bên ngoài xe ngựa, âm thanh hỗn tạp, nhưng lại có một thanh âm xẹt qua.

Nếu không muốn bị phong trần vùi lấp, vậy đi lên đi, trèo càng cao càng tốt, khi ngươi nổi khắp kinh thành không người không biết, ngay cả Ỷ Hương Các cũng không giữ được ngươi.

Chỉ tiếc, y rời khỏi Ỷ Hương Các, nhưng không thoát được phong trần.

Xe ngựa rất lớn, hai người mỗi người chiếm một bên, Hoài Vương phe phẩy quạt nhìn phong cảnh bên ngoài, thi thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn người đối diện.

Người nọ không nói một tiếng lui ở trong góc, Vì vậy thân thể vốn nhỏ bé có vẻ càng thêm mỏng manh, y cứ như thế im lặng ngồi chỗ kia, ngay cả không khí xung quanh cũng giống như ngưng lại.

Tia sáng bên ngoài cửa xe chiếu lên khuôn mặt y, phác họa lên đường nét nhu hòa, sống mũi cao, môi mỏng nhỏ nhắn, một nửa lông mi thật dài rũ xuống, che đậy đi cảm tình, mà đáy mắt, lại không che giấu được ngạo khí khiến người rét lạnh.

Hoài Vương không khỏi nhớ đến tình cảnh ngày đó ở Nhã cư bị y cắn ngón tay, máu ở vết thương như muốn tràn ra, nhưng bị y bướng bỉnh giữ lại, chỉ có sức lực trên răng là rõ ràng truyền đến tuyệt vọng trong y.

Ngón tay của y, cầm nghệ của y, khiến y ở trước mặt người khác có thể kiêu ngạo, chỉ còn lại một chút quật cường, có lẽ chỉ cần một câu nói cũng đủ để y triệt để sụp đổ…

Mà hắn, lại không làm như thế, ngược lại thật tình nói cho y, ngón tay của y vẫn còn, cầm nghệ của y vẫn còn, tôn nghiêm của y, kiêu ngạo của y, hết thảy cũng không biến mất, người mất đi mới chính là hắn.

Một màn im lặng rơi lệ kia, khiến người ta thật không nỡ.

Cúi đầu nhìn một chút cái tay đang cầm quạt, trên ngón tay in một vòng dấu răng, thương lành cũng giấu không xong.

Cả quãng đường không nói gì, đi một chút dừng một chút, Giang Nam đang mùa mưa dầm, nhất xuyên yên thảo, mãn thành phong nhứ. (*)

“Xem chút đi, chỉ e sau này không còn cơ hội.’’  Hoài Vương chỉ sương khói mênh mông trên hồ Tây Tử, nói.

Du thuyền như thoi đưa, dương liễu quấn quanh thành vòng, Mạch Ngọc nhìn sóng nước lay động phía trước, bất giác nhớ tới khi mình rời Ỷ Hương,trời cũng đang mưa.

Một lần chia biệt, đã hơn năm.

“Ở Ỷ Hương Các, ta được Hồng ma ma nuôi lớn, nàng tại miếu Quan Âm nhặt được ta, nàng nói nàng từ trước tới giờ chưa thấy qua đứa trẻ nào lớn lên dễ nhìn như thế, liền đem ta trở về… Mạch Ngọc, Mạch Ngọc, chính là mỹ ngọc bị người vứt bỏ bên đường.”

Hoài Vương khẽ nhìn về phía y, đã thấy y thất thần nhìn mặt hồ, tóc đen khẽ bay, tay áo phất tung, mịt mờ như tiên.

Y quay đầu nói, “Năm ấy quen biết Nhược Trần, hắn vẫn là thiếu niên phong lưu, mắt thấy những người cùng tuổi tiếp khách rồ xuất giá, ta bắt đầu sợ, kháng cự, đập cầm, một mình chạy đến giữa hồ phát giận. Không biết Nhược Trần từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh ta, hắn nói với ta, nếu không muốn bị phong trần nhất chìm, vậy thì trèo lên đi, càng cao càng tốt, chờ đến khi ngươi nổi danh vạn người chú ý, đó là lúc ngươi chọn khách, đến một ngày Ỷ Hương Các cuối cùng cũng không trói buộc được ngươi…”

Mạch Ngọc quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Hoài Vương, là cái loại mạnh mẽ kiên cường chống đỡ, mà phía sau, cũng chỉ là yếu đuối bị đả kích cũng không chịu nổi.

Y chưa bao giờ được quyết định cuộc đời mình, bị người nhà vứt bỏ, bị người trong lòng vứt bỏ, thậm chí ngay cả Hoài Vương cũng không muốn giữ y lại, đồng ý dùng y đổi lấy huyết ngọc.

Cái gì mà muôn người đổ xô tranh nhau nhìn dung nhan, cái gì mà tài sắc song tuyệt, cầm nghệ thiên hạ không ai sánh kịp, bất quá chỉ là tảng đá ven đường, không đáng một đồng.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. So với cái kia, đổi lại càng đáng châm chọc.

Mạch Ngọc chăm chú nhìn người trước mặt một hồi, đường nét như đoa khắc, lông mày nghiêng rậm, khi Nhược Trầm đem tặng mình cho người này, ngoài trừ đau lòng thì tâm cũng đã nguội lạnh, mà người này lại không chút lưu tình khiến tôn nghiêm khó khăn giữ được, hoàn toàn đánh mất, một chút cũng không để lại.

“Khối huyết ngọc kia… sợ rằng vương gia phải nghĩ cách khác rồi.”

Hoài Vương còn chưa hiểu ý y nói, liền thấy y cười đau thương, rồi sau đó thả người.

Áo trắng như tuyết, cứ thế tan biến, ở trong lất phất mưa phùn Giang Nam hóa thành bóng dáng chim nhạn cô liêu.

Rơi xuống nước không một tiếng động.Hết chương 8

Nhất xuyên yên thảo, mãn thành phong nhứ. (*) trích trong Thanh ngọc án của Hạ Chú

一川煙草,

滿城風絮

Một sông khói cỏ

Đầy thành tơ liễu