Thế lũ mênh mông cuồn cuộn, trong tầm mắt thấy được đều là bách tính thất kinh tranh nhau chạy đến chỗ cao, chạy chậm một chút liền bị nước lũ cuộn trào mãnh liệt như thú dữ xổng chuồng cuốn đi, chẳng còn thấy bóng dáng.
Chỗ địa thế thấp đã không thể nhận rõ nguyên trạng nữa, trong nước sông vẩn đục trôi nổi đầy cành gãy cây đổ, nồi chậu gáo muôi, gia cầm gia súc đã chết, còn có thi thể trương phình chẳng rõ tướng mạo trôi từ thượng du xuống…
Mưa che trời xanh, Hoài Vương đứng ở chỗ cao, trong tay nắm chặt cái đai lưng Mạch Ngọc dùng để trói tay hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước xa xa, chỉ cần có một chút động tĩnh hắn liền khẩn trương.
Hoài Nhị đến thưa: “Hồi bẩm Vương gia, nhân mã còn sót lại của Tấn vương đã bị trấn áp toàn bộ, Tống Tri phủ đã bị bắt.”
Một lúc lâu sau Hoài Vương mới hồi thần lại: “Mạch Ngọc đâu?” Thấy Hoài Nhị do dự không nói, tiến lên một bước lớn túm lấy vạt áo của hắn, nhấc người từ dưới đất lên: “Bản vương hỏi ngươi Mạch Ngọc đâu? Tại sao đến bây giờ còn không tìm được?”
“Hồi bẩm Vương gia, Hoài Thất đã mang nhân mã đi dọc hạ du tìm rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ tìm được công tử.”
Hoài Vương ngây người, ngay sau đó hình như nhận ra được mình thất thố, buông Hoài Nhị ra sau đó cúi đầu nhìn đai lưng trong tay: “Đem Tống Dao đến cho bản vương.”
Hoài Nhị lui xuống, sau đó Tống Dao bị áp giải tới, gã thấy Hoài Vương cũng không quỳ xuống hành lễ, ngông ngênh cứng cỏi đứng ở nơi đó.
Hoài Vương nghe được tiếng bước chân phía sau biết là Tống Dao bị mang đến, nhưng không quay đầu lại, ánh mắt nhìn phía trước, nói: “Đây chính là kết quả các ngươi muốn, nước lũ ngập trời, dân chúng lầm than, mất mười trống chín, người chết đói khắp nơi.” Hoài Vương quay sang gã, trên khuôn mặt có chút mệt mỏi vô cùng nghiêm túc: “Cho dù là dựng lên một thái bình thịnh thế, cũng là từ nền móng do tính mạng của trăm ngàn lê dân bách tính ở nơi này dựng lên, tội nghiệt bậc nào? Ngươi nhìn thử đi! Ngươi nhìn cho thật kỹ!” Hoài Vương túm lấy bả vai Tống Dao, đẩy gã lên phía trước: “Ngươi thấy chưa, nơi này, chỗ kia, con phố ngươi đã từng đi qua, quán trà ngươi đã từng ngồi, biết bao người ngươi quen, bây giờ tất cả đã bị chôn vùi dưới nước lũ cuồn cuộn này rồi!”
Thân thể Tống Dao chấn động, ánh mắt sững sờ dừng trên mặt nước kia, ở xa xa thoáng thấy mấy mảnh vải bông chậm rãi trôi về phía trước, càng ngày càng gần. Tống Dao thấy rõ ràng, vải bông này là quần áo trên người đứa bé, lại nhìn đứa bé kia, gã giật mình, vẫn còn nhớ rõ, ngay ngày hôm qua, gã còn ôm lấy nó, dỗ dành nó, mua cho nó một xâu kẹo hồ lô…
Quê hương xóm làng, đại thẩm lúc nào cũng kéo gã thân thiết nói đùa, cô nương thấy gã lại vô thức đỏ mặt, còn có lúc tu sửa đê nứt, chàng trai trẻ mồ hôi nhễ nhại nhưng không lấy một xu…
Gã thật sự không ngờ sẽ như thế này, một lòng nghĩ đến chăm lo việc nước, một lòng muốn giúp Tấn vương dựng lại giang sơn tươi đẹp, nhưng lại quên mất, an bình trước mắt mới là an bình.
“『Dưới ngòi bút sử quan, ca tụng văn xương võ đức của kẻ đương quyền, dân chúng khổ, nói cũng nói không nên lời.』, lời này là Mạch Ngọc nói…” Hoài Vương chậm rãi nói: “Hắn sinh ra ở chốn phong trần, vốn không cần để ý tới những thứ này, chỉ cần đánh bản nhạc, hát một khúc, cho dù không biết ‘mặt cười đón khách’, cũng có người sẽ nâng niu hắn trong tay mà cưng chiều, ca múa mừng cảnh thái bình, áo cơm không lo, nhưng ngay cả hắn cũng biết được đạo lý này, ngươi đường đường là một Tri phủ tứ phẩm, sao lại không nghĩ ra?”
Thân thể Tống Dao lung lay, lảo đảo lùi ra sau hai bước, nhìn cảnh trước mắt mà môi run rẩy, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, chỉ chậm rãi cúi người quỳ xuống…
“Hạ, quan… Biết tội!”
Hoài Vương nhìn gã: “Ngươi đã nhận tội, ngày mai giải ngươi về kinh thành, do Tam Ti hội thẩm.” Nói xong định xoay người trở về, nghe được câu hỏi của Tống Dao ở phía sau.
“Không biết Vô Song công tử ở đâu? Hạ quan muốn tự mình nói với công tử lời xin lỗi, đêm qua trong thư phòng, những lời công tử nói thực ra như cảnh tỉnh người mê, chỉ là hạ quan lương tri đã mất, không chỉ không biết hối cải còn ác ngôn đối đáp, cũng không biết thủ hạ có tổn thương tới công tử hay chăng.”
Hoài Vương đang quay người lặng đi một chút, sau đó mới nói.
“Hắn đang ở trước mặt ngươi!”
Nói xong, vội vàng rời đi.
Xây dựng giữ gìn ba năm, Giang Châu vỡ đê, trong thành nước sâu hơn trượng, nhà cửa đổ vỡ, ruộng vườn ngập quá nửa, quan lại bao che, con dân chẳng còn được thần che chở, bách tính trôi dạt, xóm làng tích góp bao năm nay mất sạch, tử thương mấy trăm ngàn.
Dân chúng chỉ biết vị Tri phủ Giang Châu thanh liêm, ôn hoà thân dân kia thế mà lại mượn nhờ chức quan đi tham ô, ngầm chiếm làm của riêng, cũng chỉ biết hoàng thượng đã phái khâm sai xét xử việc này, lại cho người phá núi mở kênh, dẫn dòng về biển. Đê điều bị phá hoại được tu sửa, triều đình phát lương cứu trợ thiên tai, thành trấn nhanh chóng được xây lại. Mọi người dần dần thoát ra khỏi bóng ma, bắt đầu cuộc sống mới, tất thảy mọi thứ đều hồi phục như trước khi thiên tai xảy ra, chỉ là điều đã mất đi… Thực sự vẫn mất đi.
Lúc đi là hai người, lúc về đã không còn thấy bóng hình thanh phong trúc cốt, ngạo khí bức người kia. Một đường lặng im, bên trong xe ngựa lại có vẻ vô cùng trống trải.
Trong nhất thời, đau lòng, tịch mịch gần như khiến cho Hoài Vương sụp đổ.
———————————————
Cố: Thực sự tăng xông vì mớ thành ngữ, lại còn cổ văn, thời trẻ thì chăm lắm, già rồi lại thành lười quá.