Vô Song Công Tử

Chương 23




Mạch Ngọc không lên tiếng, đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh vỗ cánh.

Hoài Vương khoác thêm y phục đứng dậy, đến bên cửa sổ mở ra, Mạch Ngọc nhìn thấy Hoài Vương vươn tay ra ngoài, lúc thu về có thêm một con bồ câu, lấy bức thư buộc trên chân nó tỉ mỉ xem. Hoài Vương xem xong, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi mới đem tờ giấy đó thả vào trong chén trà. Tuy không biết là việc gì, nhưng Mạch Ngọc mơ hồ cảm thấy, kỳ thật Hoài Vương cũng không nhàn hạ như thế nhân vẫn nghĩ.

Làm xong tất cả, Hoài Vương quay sang y, “Ngươi chẳng lẽ không muốn biết mục đích thực sự lần này bản vương tới Giang Châu sao?”

Mạch Ngọc cười cười, “Vương gia làm việc tự có đạo lý của mình, sở dĩ không nói, có lẽ là thời cơ chưa tới.”

Hoài Vương ngồi xuống bên giường, đem y ôm vào trong ngực, “Lúc ấy nhất thời hứng khởi muốn mang ngươi cùng đi, cũng không biết quyết định này là đúng hay sai, dù sao lúc đó bản vương không hiểu gì về ngươi, càng không thể tính là tâm phúc, nói không chừng còn có thể bị ngươi làm hỏng đại sự, nhưng hiện tại xem ra ý tưởng nhất thời của bản vương lúc đó lại đúng.” Mạch Ngọc có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, Hoài Vương dùng ngón tay xoa nhẹ gương mặt y, “Trước khi bị Chu Hữu Kim bắt đi, ngươi có nói với bản vương, ngươi tin trong lòng bản vương có giang sơn, vậy bản vương hỏi ngươi, kết luận này của ngươi từ đâu mà có?”

Mạch Ngọc không hề nghĩ ngợi, trả lời một câu khiến Hoài Vương đen mặt, “Mọi người đều thích nghe lời khen, chẳng lẽ Vương gia lại muốn ta nói rằng ngươi không quan tâm sinh tử của bách tính, chỉ muốn an nhàn hưởng lạc?”

Hoài Vương nở nụ cười, cúi đầu mổ một cái lên đôi môi có chút sưng đỏ của y, “Chẳng lẽ không đúng sao? Trong mắt thế nhân, bản vương vẫn luôn thành thành thật thật làm một nhàn vương, chắp tay nhường lại giang sơn cho huynh đệ, mỹ nhân trước mắt cũng không động tâm chút nào, toàn bộ tinh lực cùng tiền tài đều dồn vào những kỳ trân dị bảo kia.”

Mạch Ngọc từ trong ngực Hoài Vương lùi ra một chút, “Bày ra hành động khiến đối phương phải đề phòng, lại lợi dụng nó mà âm thầm thực hiện mục đích thật, sử dụng nguyên lý của quẻ Ích…. Chiêu này của Vương gia chính là ‘Ám độ Trần Thương’*.” Hoài Vương nhìn y, chăm chú nghe, thấy thế Mạch Ngọc tiếp tục nói, “Đỗ đại nhân cùng Lạc đại nhân thật ra vẫn luôn đi theo sau chúng ta, đến khi được Vương gia phân phó mới đường đường chính chính xuất đầu lộ diện, hiển nhiên chuyến đi đến Giang Châu lần này của Vương gia, là vì chuyện quan viên địa phương cắt xén ngân lượng cứu trợ của triều đình khiến cho đê điều nhiều năm không được tu sửa. Không biết ta đoán có đúng hay không?”

Hoài Vương nhẹ gật đầu, “Ngươi nói đúng một nửa, nhưng một nửa còn lại có lẽ không đoán được.”

Khóe miệng Mạch Ngọc hơi cong, “Còn lại một nửa…. Có lẽ là ở trên người Giang Châu Tri phủ?”

Hoài Vương không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, Mạch Ngọc không có ý định truy vấn, dù sao đến khi gặp Giang Châu Tri phủ mọi chuyện liền sáng tỏ.

“Vương gia vẫn luôn như thế này, giả vờ chu du tứ hải tìm kiếm kì trân dị bảo trong thiên hạ, kì thực là đang cải trang âm thầm điều tra dân tình?”

Rèm xe được vén lên một nửa, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy Hoài Vương phe phẩy chiết phiến có chút bất cần đời, mà người bên cạnh lại ẩn sau mành. Trước kia Hoài Nhị đóng giả phu xe thường cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người, trong xe thỉnh thoảng lại truyền đến từng trận hàn khí, hắn vừa đánh xe vừa coi như giải nhiệt, mà lần khởi hành này lại là một tình cảnh khác.

Hoài Vương khép chiết phiến, nhích lại gần y một chút, “Bản vương sao lại cảm thấy lời này của ngươi có thâm ý?”

Mạch Ngọc hơi gật đầu, “Chỉ sợ nói ra, Vương gia lại nói ta chết mười lần cũng không đủ.”

“Cứ nói đừng ngại.”

Mạch Ngọc lo lắng một chút, rồi sau đó nói, “Nếu tâm Vương gia có giang sơn, vì sao trước đây….?”

“Aizz!” Chiết phiến trong tay Hoài Vương chạm nhẹ lên môi Mạch Ngọc, không cho y nói tiếp vế sau, “Lời này quả thật sẽ mất đầu, bản vương cũng không bảo vệ được ngươi.” Thấy Mạch Ngọc đã hiểu mới chậm rãi nói.

“Mẫu phi là nữ tử giang hồ, hai người quen biết lúc tiên đế còn là Thái Tử, mẫu phi thưởng thức tài hoa cùng khí chất ung dung của tiên đế, mà tiên đế lại thích hào khí giang hồ trên người mẫu phi, nhưng thân phận hai người cách xa, phần cảm tình này đã định trước không có kết quả.

Nhưng khi đó mẫu phi còn trẻ, khí phách một người chống lại áp lực tứ phương, dứt khoát không để ý theo tiên đế vào cung, nhưng không nghĩ đến đợi nàng không phải hàng vạn hàng nghìn sủng ái, mà là bao tranh đấu ngầm nơi hậu cung….

Mẫu phi tích tụ trong lòng lâu ngày, lúc bản vương còn rất nhỏ đã rời đi, có lẽ là sợ tranh đấu chốn cung đình rơi xuống trên người hài tử vẫn còn nhỏ, trước khi chết nàng bức hoàng đế hứa hẹn, không bao giờ lập bản vương làm thái tử. Cho nên, đây chính là nguyên nhân dù bản vương là trưởng tử lại không thể lên ngôi.”

Lúc trước chỉ cảm thấy người này luôn tỏ ra kiệt ngạo, lại không biết cố sự phía sau hắn, nghe hắn bày tỏ nỗi lòng với mình, tâm Mạch Ngọc cuối cùng cũng có chút vui vẻ, đặt tay lên tay Hoài Vương, “Vương phi** cũng là suy nghĩ cho Vương gia, một mình gánh vác trọng trách giang sơn, không bằng một đời nhàn hạ tự do, vô câu vô thúc.”

“Ngươi nói không sai, sau khi mẫu phi mất, Hoàng thái hậu tự tay nuôi dưỡng bản vương, ân dưỡng dục cùng dạy dỗ không thể hồi báo, sau khi tân hoàng đăng cơ bản vương mới có thể ở trong tối âm thầm trợ giúp. Danh hiệu ‘Nhàn vương’ này, thực sự cũng thuận tiện.” Nói tới nói lui, lại không nhịn được đi đùa Mạch Ngọc, “Chuyện này không ngờ cũng truyền đến tai Vô Song công tử, chỉ có điều, chẳng biết lúc nào mới có thể được Vô Song công tử ghi vào nơi này….” Chiết phiến trong tay chạm nhẹ một cái vào tim Mạch Ngọc, thấy y dùng nhãn thần trong suốt nhìn mình, bất giác thở dài một tiếng sau đó hôn lên môi y, “Nếu để cho gia hỏa Phong Nhược Trần kia biết…. Lễ vật này thật sự đưa vào đến tâm bản vương, không biết sẽ bị hắn lừa gạt tống tiền như thế nào nữa.”

Một nụ hôn triền miên, lúc tách ra thở dốc, Mạch Ngọc ngập ngừng đáp lời, “Vương gia không để tâm đến không phải là được rồi?”

“Ngươi bằng lòng sao?”

“Ta….”

Lời nói phía sau, cũng đã chôn vùi trong im lặng.

——————————————————————-

* Nguyên văn: 示之以动,利其静而有主,益动而巽……王爷这一招乃『暗度陈仓』。

Năm ấy dịch như vậy không chắc đúng chưa, cơ mà ta chưa beta lại 4 chương này nên cũng lười chỉnh lại.

** Vương phi ở đây chỉ mẹ của lão Diễn nha, lão ấy còn chưa có chính thê đâu:> thật ra là chưa cầu hôn được đấy.