Thần thú rời đi đối với mọi người vừa là một tin tức tốt lại vừa là một tin xấu.
Đơn giản là vì nếu thần thú không còn tồn tại, ở Thiên Ngoại Thiên sẽ không còn những nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Nhưng ngược lại, theo kế hoạch của Nghịch Thiên Giáo, nếu có thể thành công hàng phục một con rồng hay bắt được một con phượng hoàng, kỳ lân thì có thể nghiên cứu thân thể và lực lượng huyền bí của chúng, đối với công trình sinh hóa sẽ có ích lợi vô cùng lớn.
Bỏ qua những điều đó, mọi người tại Thiên Ngoại Thiên đều tự do hành động, miễn không vi phạm kế hoạch đều ai làm việc nấy.
Trong một trăm cường giả nọ tuyệt đại đa số lựa chọn tu luyện. Dù sao thì nơi đây cũng là nơi vũ giả có nằm mơ cũng không thấy được, nếu phí phạm thì không phải đáng tiếc lắm sao? Nhanh chóng tăng cường lực lượng của bản thân, đối phó với thánh điện lại càng nắm chắc phần thắng.
Có một số người lại dành thời gian để luyện khí. Có lẽ vì các chủng loại nguyên tố ở đâu rất phong phú nên ở đây có rất nhiều loại khoáng thạch vô cùng hi hữu hoặc không có trên Tạp Địch đại lục, quả là những tài liệu tốt nhất để luyện thần binh lợi khí.
Ở đây có các loại nguyên tố cơ bản tạo thành sinh vật mà Tạp Địch Đại Lục không có, khiến cho các nhân viên phụ trách công trình sinh hóa thu thập tới quên ăn quên ngủ. Quả thực là cuồng nhiệt, những “khoa học cuồng nhân”.
Thiên Ngoại Thiên tựa như một cái đại bảo tàng. Ai nấy đều điên cuồng khai phá những đồ vật hữu dụng đối với bản thân.
Thuần Vu Lăng Vũ lưu lại hai chữ “Hi vọng”, đầu tiên có lẽ là vì nơi này có hoàn cảnh tu luyện tuyệt vời. Ngoài ra nơi đây có có những nguyên tố mới. Nếu có thể vận dụng chúng, Linh huyễn cửu chuyển không chừng có thể trở thành thập chuyển. Thậm chí công pháp có thể được đại đề thăng, khả năng nắm giữ nguyên tố càng cao, càng có khả năng bồi dường vi khuẩn phong phú hơn. Không nghi ngờ gì nữa, đối với Thuần Vu gia tộc đây quả thật là một tin vui lớn.
Tóm lại không thể biết chính xac được dụng ý của tổ tiên đã qua đời nữa. Chẳng qua Thiên Ngoại Thiên quả thực mang đến ánh bình minh hi vọng.
Mỗi cường giả dù là tu hành, luyện khí hay nghiên cứu, đều đang tận lực khai thác đại bảo tàng Thiên Ngoại Thiên này
Cổ Diêu cũng bắt đầu thử lấy Thiên Ma quyết thu nạp tân nguyên tố. Khiến hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi chính là tân nguyên tố hòa cùng với đấu khí thành một thể, không hề có chút hiện tượng bài xích. Hơn nữa nhờ có việc hấp thu tân nguyên tố và hoàn cảnh tu luyện tuyệt vời của Thiên Ngoại Thiên, tu vi của hắn lại đột nhiên tăng mạnh, ngày đi ngàn dặm.
Tại một vùng bình nguyên của Thiên Ngoại Thiên, một người mặc hắc bào đang đứng, đôi mắt nhắm nghiền, không biết đang cảm ứng điều gì.
Một lúc sau, tay trái hắn mở ra, một viên đã nhỏ liền bị hút vào giữa lòng bàn tay. Bàn tay khẽ rung lên, viên đá liền như lưu tinh phóng vụt đi.
Chẳng qua viên đá lại đánh vào khoảng không bởi lẽ người này không dùng nó để công kích mà chỉ dùng để kiểm tra.
Sau khi viên đá bay đi, người nọ cũng sải bước tiến tới.
Động tác của hắn thực sự rất chậm chạp nhưng mỗi bước khi đuổi theo viên đá lại sinh ra cảm giác không gian và thời gian kỳ lạ, khiến người ta như nhìn thấy ảo giác vậy.
Một loại vũ khí hình thù kỳ lạ từ trong hắc bào lộ ra. Thứ đó toàn thân ngăm đen, hình dạng thô tháo trông không khác gì cây cời lò. Chẳng qua nó lại hơi cong một chút, giống côn mà không phải côn, giống đao mà không phải đao.
“ Đinh!” Thứ vũ khí kỳ lạ đó chuẩn xác đánh vào trên viên đá, thế như lôi đình vạn quân. Điều kỳ quái chính là viên đá nọ lại không vỡ vụn mà nhanh chóng bành trướng, trở thành một tảng đá lớn nặng ngàn cân. Không dừng lại ở đó, nó tiếp tục bành trướng, cuối cùng hóa thành một trái núi đá.
Trái núi đá này rơi xuống, ngay vào một cây cỏ nhỏ. Điều kỳ lạ chính là cây cỏ nhỏ tưởng chừng như gió thổi cũng ngã kia lại có thể đỡ trái núi một cách vững vàng!
Đây không phải là mơ, rõ ràng là chuyện xảy ra thực. Thật đúng là vô cùng quái đản!
Nếu có người hiểu biết ở đây thì có thể nhận ra đây chính là lĩnh vực.
Đúng vậy. Trong lĩnh vực, mọi quy tắc của thế giới này đều bị người sở hữu nó thay đổi, khiến rất nhiều chuyện không tưởng vẫn có thể phát sinh. Ngươi không thể thong qua những gì ngươi nhìn, nghe, hay chạm tới mà phán đoán mọi chuyện. Chỉ có cách thăm dò quy tắc của lĩnh vực mới có thể vạch trần giả tượng, phát hiện ra bản chất.
Trong không gian xuất hiện những ba động không thể thấy, sau đó một tiếng “ầm” vang lên. Ngọn cỏ nọ cuối cùng cũng bị trái núi đề bẹp. Đó là do lĩnh vực đã được giải trừ, quy luật trong không gian này đã trở lại bình thường, cây cỏ nhỏ kia tất nhiên không thể chịu được lực lượng như vậy.
Trái núi to lớn kia cũng không trở lại thành một viên đá nhỏ bởi đây mới chính là hình dạng thật của nó.
"Hô! hô!" Người mặc hắc bào thở hổn hển, làm bay cả khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt trẻ trung đầy mồ hôi.
Người này tất nhiên chính là Cổ Diêu.
Dù chỉ trong tích tắc nhưng việc duy trì lĩnh vực hao tổn đấu khí thật quá sức tưởng tượng. Hiện giờ Cổ Diêu chỉ mới bắt đầu bước vào lĩnh vực mà thôi, có lẽ sau khi thuần thục thì lượng đấu khí tiêu hao có thể giảm xuống.
Thiên Ngoại Thiên có ánh sáng nhưng không phải từ nhật nguyệt, bởi vậy rất khó có thể biết được thời gian trôi qua thế nào. Cổ Diêu cũng không biết đã ở chỗ này được bao lâu nhưng hắn có thể tự mình cảm thấy lĩnh ngộ của mình về lĩnh vực tiến triển cực nhanh.
Phía sau truyền tới một tiếng thở dài. Cổ Diêu che mặt lại, quay đầu quát :
- Ai?
Một vị nữ tử mặc váy đen từ xa bay tới. Nhìn thấy nàng bay, hai chân không chạm đất, tay cũng không đung đưa như người bình thường, trông có chút quái dị. Hơn nữa sắc mặt nàng cũng trắng tới cực điểm, không có nửa điểm hồng hào khỏe mạnh. Đôi môi lại đỏ thắm khiến dung mạo trông quỷ dị vô cùng. Cả người nàng tỏa ra nét băng lạnh tới thấu xương, hơi thở khiến cho linh hồn người đối diện phải run rẩy.
Nhìn thế nào đi nữa nàng cũng trông giống như một nữ quỷ hoặc một u linh.
Nhìn thấy nàng, Cổ Diêu mừng rỡ kêu lên:
- Thi tỷ?
Người này chính là người có quan hệ vô cùng rối rắm với Cổ Diêu, nữ vong linh pháp, La Thi Mị.
- Đệ lẽ ra không nên tới đây.
La Thi Mị hoàn toàn không có vẻ vui mừng khi gặp mặt, ngược lại vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cổ Diêu lại cao hứng nói:
- Tại sao tỷ lại tới được đây?
- Ta? Được rồi. Đệ đã tới được đây khẳng định đã biết không ít chuyện. Cũng chẳng có gì phải giấu diếm, ta là một thành viên của thần giáo, hơn nữa còn là thành viên cao tầng. Đồng thời ta là một trong những người quản lý công trình nghiên cứu.
Cổ Diêu đã từng nghe nói trong những người tham gia công trình có một vong linh pháp sư, hóa ra người đó chính là La Thi Mị.
- Còn đệ? Những người gia nhập thần giáo đều có mục đích. Vậy mục đích của đệ là gì?
- Mục đích của ta?
Bị hỏi tới vấn đề khó khăn này, Cổ Diêu nhớ lại chuyện hắn mơ hồ gia nhập, đến nay vẫn không nhớ rõ ràng là vì lý do gì. Tất cả chỉ là do bị Ma thần trong than thể hắn đầu độc mà thôi.
Trước mặt La Thi Mị, Cổ Diêu không muốn nói dối. Hắn nhún nhún vai nói:
- Nói thật là đệ cũng không rõ. Chẳng qua thánh điện khiến người ta chán ghét. Đệ cũng không hề thấy nó thuận mắt.
- Chỉ vì lý do này sao?
La Thi Mị chán nản nói:
- Chỉ là vì thấy không thuận mắt. Ai. Ta phải nói với đệ thế nào mới tốt đây. Vô luận là đệ có nguyện ý hay không, nếu đã bước trên con đường này thì vĩnh viễn sẽ không có cách nào quay đầu lại được. Mọi người đều đem cả tang mạng, danh dự, thậm chí cả gia tộc ra đánh cược. Cả đệ cũng không phải là ngoại lệ. Cho dù đệ có hối hận thì cũng không có cách nào từ bỏ, nếu không những người khác sẽ dung mọi cách để trừ khử đệ!
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Cổ Diêu cả kinh, sau đó chợt bật cười:
- Dù thế thì cũng không sao. Đệ vốn là đạo tặc, chẳng có gì phải sợ.
Thi Mị nói:
- Thế còn người yêu của đệ? Đệ có thể không để ý tới nàng sao?
Đoan Mộc Tình?
Nhắc tới Đoan Mộc Tình, Cổ Diêu bỗng nhiên bừng tỉnh. Đã rất lâu rồi hắn chưa từng nhớ tới nữ hài tử ôn nhu động long người kia.
Nhưng sao lại có thể như thế được chứ? Nàng chính là người trọng yếu nhất trong đời mình. Dường như có một bàn tay vô tình đã xóa mờ tên nàng. Ngay cả những chuyện cũ giữa hai người, mọi chuyện lien quan tới nàng từng chút từng chút một xóa dần trong trí nhớ của hắn.
Ngay cả Đan Đan và một giai đoạn hiểu lầm với Đông Phương Lộ cũng trở nên vô cùng mờ nhạt trong lòng hắn.
Mồ hôi lạnh toát đầy Cổ Diêu. Những người đó đều là những người hắn tuyệt đối không thể quên.
Sự đầu độc của Ma thần lợi hại ở chỗ đó. Nó có thể ăn mòn trái tim, ngay cả tình cảm một người một cách vô hình như vậy. Đáng tiếc Cổ Diêu vẫn đang còn bị gạt, không hề biết rằng đang bị cái linh hồn trong cơ thể mình giở trò quỷ.
- Đúng. Ngươi đúng ra không nên tới chỗ này. Cổ Diêu!
Người nói lời này không phải là Thi Mị. Hai người đồng thời quay về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy một người mặc hắc bào đang chậm rãi tiến tới.
Trừ Thuần Vu Tuyền ra, ở Thiên Ngoại Thiên Cổ Diêu chỉ tiếp xúc với La Thi Mị mà thôi. Ngay cả Hạ Hầu Cẩn hắn cũng chưa từng gặp. Vậy mà kẻ mặc hắc bào này lại có thể tìm tới, còn có thể gọi tên hắn, làm sao không khiến hắn giật mình cho được.
- Ngươi là ai?
Hắc bào nhân không nói gì, sau đó hất bỏ mặt nạ, hé lộ rõ khuôn mặt. Đó là một người trung niên, mặt mày trắng trẻo nho nhã.
- Hả! Bá phụ!
Nhìn thấy diện mục thật của người này, Cổ Diêu cảm thấy thật sự khó tin được. Khiến hắn bất ngờ, người chính là phụ thân của Đoan Mộc Tình, quyền gia chủ của Đoan Mộc gia tộc – Đoan Mộc Triệu.
Chẳng lẽ ngay cả Đoan Mộc gia tộc cũng là minh hữu của Nghịch thiên giáo sao?
- Trước lúc rời đi, ta còn cảm thấy trong tổ chức có người có khí tức rất giống ngươi. Ta thật không ngờ rằng đúng là ngươi. Ai!
Đoan Mộc Triệu thở dài:
- Ngươi đúng ra phải ở tại Lan Tư quận thành cùng Tiểu Tình, không nên giao du với những kẻ này!
Cổ Diêu cũng không biết phải giải thích thế nào. Hắn tất nhiên là không thể nói rằng mấy ngày nay ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại quên mất Đoan Mộc Tình. Nói vậy thật quá hoang đường.
Đoan Mộc Triệu bất đắc dĩ nói:
- Thôi. Sự tình đã đến nước này đã không thể thay đổi được nữa. Không thể thoát thân được, vậy chỉ còn biết hi vọng là chúng ta sẽ thành công.
Cổ Diêu nghi hoặc hỏi:
- Bá phụ. Chả lẽ cả Đoan Mộc gia tộc cũng là minh hữu của Nghịch thiên giáo sao?
- Không chỉ có chúng ta mà cả bát đại gia tộc đều tham gia trong đó.
Đoan Mộc Triệu nói:
- Bát đại gia tộc chúng ta đã tồn tại qua ngàn vạn năm, chân tướng lịch sử là do tổ tiên chúng ta tai nghe mắt thấy, truyền lại cho con cháu đời sau, bởi vậy mới không bị thánh điện che dấu. Cũng vì thế mà thánh điện sớm đã coi bát đại gia tộc như cái gai trong mắt, hận không thể mau chóng diệt trừ được.
Nhưng người bát đại cổ tộcchúng ta ra đời, phát triển cho tới ngày nay, toàn bộ đều là bá chủ một phương, có sức ảnh hưởng khổng lồ. Vì thế bọn chúng cũng không dám vọng động. Nhưng những năm gần đây bát đại cổ tộcchúng ta tựa hồ đang xuống dốc, chúng liền dung các loại thủ đoạn âm hiểm, ám sát, chia rẽ, ly gián để làm suy yếu thế lực của chúng ta. Nếu chúng ta còn ngậm bồ hòn làm ngọt thì không chừng một ngày nào đó sẽ lâm vào cảnh diệt vong. Thuần Vu gia tộc chính là tấm gương cho chúng ta vậy.
Đoan Mộc Triệu nói tới đây hừ lạnh:
- Thánh điện muốn cưởi lên đầu lên cổ chúng ta cũng không có dễ như vậy. Bát đại cổ tộcmôi hở răng lạnh, vì tiếp tục tồn tại mà tạo thành lien minh, lại lien thủ cùng thần giáo, thề chống lại Thánh điện đến cùng. Quyết không đội trời chung!
- Đoan Mộc Tình nàng cũng tham gia kế hoạch này sao?
- Không. Kế hoạch này của bát đại gia tộc cũng chỉ một bộ phận tộc nhân trọng yếu mới biết. Những người đến Thiên Ngoại Thiên lại càng là tinh anh trong tinh anh của gia tộc, nhân số không nhiều lắm nhưng đều là những người mạnh nhất. Tiểu Tình còn hơi yếu, mà ta cũng chỉ hy vọng nó có một cuộc sống bình thường, vô lo vô nghĩ. Cho dù gia tộc có xảy ra biến cố trọng đại, ngươi cũng có thể chiếu cố cho nó, như vậy ta cũng yên tâm. Ai ngờ….
Đoan Mộc Triêuh thở dài:
- Thôi. Nói nhiều vô ích. Nếu đã không thể đặt mình bên ngoài thì chỉ còn cách cầu khẩn, cầu cho kế hoạch của chúng ta có thể thành công. Ngươi tiến bộ rất nhanh, một chân đã bước vào cảnh giới lĩnh vực. Nhưng như vậy còn chưa đủ, bởi chúng ta phải đối mặt chính là toàn bộ các thế lực cực mạnh của địa lục! Cho nên phải cố gắng nữa lên, càng mạnh càng tốt, như vậy ngươi mới có được càng nhiều hi vọng sinh tồn!
Sau khi lưu lại những lời này, Đoan Mộc Triệu liền rời khỏi, chỉ để lại Cổ Diêu đang trầm tư.
Lần này hành trình tới Thiên Ngoại Thiên thức sự có điểm liều lĩnh. Vạn nhất mình gặp bất hạnh thì sao? Như vậy Đoan Mộc Tình biết phải làm thế nào?
Cổ Diêu nắm chặt bàn tay. Đúng vậy. Hắn cần phải mạnh mẽ hơn nữa! Phải đủ sức bảo vệ chính mình mới có thể chiếu cố tốt cho người mình yêu.