Vợ Quan

Chương 51: Đứng trước cám dỗ (12)




Tối hôm qua, Trần Chí Cương có gọi điện cho Lâm Như, muốn hẹn cô đến đảo Thủy Tiên chơi.

Hôm nay Lâm Như đi Ma Cao. Từ Hải Tân đến Ma Cao rất gần, đường đi lạitiện. Thông thường thì sáng đi chiều về, khi nào muốn chơi thêm thì ở đó qua đêm, sáng hôm sau về. Mấy hôm trước, Lâm Như đã hẹn với Hồ TiểuDương đi Ma Cao chơi, tiện thể mua luôn một bộ mỹ phẩm mà cô đã dùngquen. Rất nhiều người sống ở thành phố Hải Tân đều thích đến Ma Cao muađồ, những đồ trong nước không có thì ở đó đều có, còn những đồ trongnước có thì ở đó khá là rẻ. Hồ Tiểu Dương cũng muốn tới đó chơi, cô cómột người bạn quen trên mạng, mấy lần mời cô tới Ma Cao, đây đúng là một cơ hội.

Lâm Như nói: “Là nam hay là nữ?”

Hồ Tiểu Dương cười nói: “Đương nhiên là nam giới”.

Lâm Như nói: “Tiểu Dương, chị phải nói với em, bây giờ trên mạng loại người nào cũng có, em không nên tin bọn họ, nhất định phải cẩn thận, nhấtđịnh không được sập bẫy”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, xem chị nói kìa, hắn ta có thể lừa em gì nào? Lừa tiền, lừa tài, em không có, em sợ gì hắn chứ?”

Lâm Như nói: “Lẽ nào em không sợ hắn lừa sắc?”

Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Lừa sắc? Điều này còn cần đến hắn lừa sao?Nếu như hắn ta đẹp trai như Lưu Đức Hoa, em cũng chịu để cho hắn ta lừa, nếu không được như thế, muốn lừa cũng không được”.

Lâm Như lườmcô một cái: “Chẳng đoan trang một chút nào cả. Tôi hỏi cô, cô hiểu hắnta sâu sắc tới mức nào, đã gặp hắn bao giờ chưa?”

Hồ Tiểu Dươngnói: “Người ta cũng không tệ, lần trước đến Hải Tân có gặp mặt nhau, anh ấy có mời em ăn cơm, cũng rất phóng khoáng”.

Lâm Như hỏi: “Anh ta có gia đình hay vẫn độc thân?”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị nhìn lại mình xem, em có yêu đương gì ngườita đâu, em để ý nhiều đến anh ta như thế để làm gì? Chúng em chỉ là nóichuyện với nhau thấy hợp thì có qua lại một chút thôi. Chị yên tâm, sẽkhông có bất cứ vấn đề gì về mặt tình cảm đâu”.

Tháng ba là mùakhiến con người ta cảm thấy thoải mái nhất, mặc váy ngắn cũng không thấy lạnh, mặc áo khoác cũng không thấy nóng. Hai chị em đi qua cửa khẩuCùng Bắc, vừa đến Ma Cao, mặt trời cũng vừa mọc, tâm trạng cũng vì thếmà rạng rỡ hẳn lên. Hai người đang đi thì đột nhiên nghe thấy tiếngngười gọi “Lâm Như”, Lâm Như ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Trần ChíCương. Hôm nay cô mặc quần bò, chiếc áo phông màu hồng đào, nhìn tinhthần rất thoải mái.

Tối hôm qua, Trần Chí Cương có gọi điện chocô, muốn hẹn cô đến đảo Thủy Tiên chơi. Lâm Như nói với anh ta rằng,không được rồi, cô đã đồng ý với em họ, sáng mai đến Ma Cao dạo phố,tiện thể mua một chút đồ nữ trang, để hôm khác có dịp sẽ đi. Không ngờngười nói vô ý, người nghe lại có lòng, anh ta bèn bí mật đến Ma Caotrước một ngày. Gặp mặt lúc đó, không khỏi vừa ngạc nhiên lại vừa vuimừng, liền nói: “Là anh à? Sao anh lại tới đây?”

Trần Chí Cươngcười ha ha nói: “Chẳng mấy khi có thời gian, đến Ma Cao chơi một chút,không ngờ thật trùng hợp, lại gặp hai người ở đây”.

Cô cười mộtlát rồi nói: “Đúng là thật trùng hợp”. Miệng cô thì nói vậy, trong lònglại nghĩ, trùng hợp cái con khỉ, anh cố tình ở đây đợi người ta thì có,làm sao có thể không gặp được? Không muốn để Hồ Tiểu Dương đoán già đoán non, Lâm Như bèn vội vã giới thiệu: “À, giới thiệu một chút nhé, cô gái xinh đẹp này là em họ của em, tên là Hồ Tiểu Dương. Còn anh chàng đẹptrai này là bạn học hồi trung học của chị, bây giờ là Tổng giám đốc Công ty Kiến trúc Chí Viễn, tên là Trần Chí Cương”.

Trần Chí Cươnggật đầu với Hồ Tiểu Dương rồi nói: “Rất vinh hạnh!”, rồi đột nhiên ngẩnra một lát nói: “Hình như lần trước, chúng ta đã gặp nhau trên đảo Dã Hồ rồi thì phải”.

Hồ Tiểu Dương nhìn anh rồi cười hi hi nói: “Tổng giám đốc Trần đúng là có trí nhớ rất tốt”.

Trần Chí Cương nói với giọng trêu đùa: “Đâu có, là do cô quá xinh, khiến cho người khác nhìn thấy dù chỉ một lần cũng không thể quên được”.

Lâm Như bèn đùa thêm vào nói: “Không biết từ bao giờ trên miệng Trần ChíCương có mật, cũng đã học được cách nịnh các cô gái rồi”.

TrầnChí Cương cười nói: “Anh biết từ lâu rồi, chỉ là hồi còn trẻ thì khôngdám nói ra thôi, đợi đến lúc có thể nói ra thì đã muộn rồi, người đã già rồi, lỗi thời rồi”.

Hồ Tiểu Dương cười lớn nói: “Cho nên anh liền đuổi theo tới tận Hải Tân, sau đó còn đuổi theo tới cả Ma Cao?”

Lâm Như trợn tròn mắt nhìn Hồ Tiểu Dương, Hồ Tiểu Dương lè lưỡi, vẫn cònnói thêm vào: “Đuổi theo thời thanh xuân đã mất, đuổi theo những tràolưu hiện thời, anh thuộc hàng ngũ những đồng chí biết tỉnh ngộ, đángđược biểu dương”.

Trần Chí Cương cười khà khà nói: “Đúng là miệng lưỡi thật lợi hại, được sự biểu dương của cô tôi rất vui”.

Lâm Như không thể không ngầm bái phục đầu óc của Hồ Tiểu Dương, phản ứngquả thực là quá nhanh, bèn nói: “Cô ấy là chuyên gia tư vấn tâm lý, nóigì cũng rất sâu sắc”.

Trần Chí Cương nói: “Chẳng trách nói năng lợi hại như thế, sau này còn phải thỉnh giáo cô nhiều”.

Lâm Như lại nghĩ tại sao Trần Chí Cương lại tới Ma Cao, bèn hỏi ông: “Anh làm giấy thông hành Hồng Kông - Ma Cao khi nào vậy?”

Trần Chí Cương nói: “Khi làm hộ chiếu ở nội địa để vào Hải Tân, nếu khôngtới Ma Cao thì thực sự quá đáng tiếc. Không biết các em định đi thămquan ở đâu, cho anh đi cùng làm bạn liệu có được không?”

Lâm Nhưcười nói: “Bọn em cũng chỉ đi thăm thú tùy ý thôi, nếu anh không sợphiền phức thì cùng đi, chẳng có gì không tiện cả, sợ đến lúc đó bọn emlại biến anh thành chỗ gửi đồ cũng nên”.

Trần Chí Cương nói:“Không sao, đi thăm thú cùng hai người đẹp là một niềm hạnh phúc củatôi, được xách đồ cho em cũng là vinh dự của anh, anh đang đợi làm chânxách đồ cho hai người đẹp đây”.

Lâm Như vừa cười vừa nói: “Cứ quyết định thế nhé, có thể điều đi làm việc, nhưng bọn em sẽ không trả tiền công đâu”.

Trần Chí Cương cười nói: “Anh tự trả cũng được”.

Hồ Tiểu Dương cũng cười theo, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Trần thậtvui tính, khó có được tâm trạng tốt như thế này. Anh đã nói như thế,khiến cho em nhớ tới một câu chuyện, kể rằng có một ông nhà văn viết một chuyên mục trên tạp chí, chuyên giúp bạn đọc giải quyết những vấn đềkhó khăn gặp phải trong cuộc sống. Một hôm, có một bạn đọc tới thú tội,nói anh ta là nhân viên trong một tiệm giày nữ, anh ta có một việc vôcùng khó khăn, không biết nên giải quyết như thế nào. Nhà văn liền bảo,cậu nói đi. Anh nhân viên nói với nhà văn rằng, công việc kinh doanh của tiệm giày phụ nữ nơi anh ấy làm việc rất đông khách, mỗi ngày từ sớmđến tối, khách hàng đông không ngớt, ngày nào anh ấy cũng phải cúi xuống giúp khách hàng thử giày. Mặc dù đây chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ,nhưng có rất nhiều nữ khách hàng lại không hề mặc quần lót, cho nên mỗilần khi anh ấy thử giày cho khách hàng, đều nhìn thấy những thứ khôngmuốn nhìn. Điều đó khiến cho anh ấy tim đập chân run, mặt đỏ tía tai,lần nào cũng kích động, ông nói xem nên làm thế nào? Nhà văn nghe xonghỏi gấp, xin hỏi quý công ty còn tuyển người không?”.

Hồ Tiểu Dương kể xong, Lâm Như và Trần Chí Cương liền cười phá lên.

Trần Chí Cương nói: “Nếu như còn thiếu người, tôi cũng đi”.

Lâm Như cười tươi chỉ vào Trần Chí Cương nói: “Xem ra, đàn ông đều khôngchịu được sự mê hoặc, nhà văn cũng như thế, ông chủ cũng vậy. Nhất địnhanh phải mở cho em và Hồ Tiểu Dương một tiệm giày phụ nữ, đến lúc đó cóthể hoàn thành nguyện vọng của anh rồi”.

Hồ Tiểu Dương cười nói: “Thế thì Tổng giám đốc Trần chắc là có oan ức gì rồi?”

Đang trong lúc nói cười, xe tới, họ cùng nhau lên xe vào thành phố.