Trần Tư Tư biết, điều này có lẽ là kiểu ốm nghén mà người ta vẫn thường nói.
Mấy hôm nay Trần Tư Tư rất buồn phiền, sự buồn phiền này không phải là vìcó người để ý đến cô, thực ra cô vốn không biết có người để ý đến cô, cô vẫn rất lễ phép với Lâm Như - người trước đây đã đến học yoga, Lâm Nhưcũng rất khách khí với cô. Sự buồn phiền của cô chủ yếu là do sự thayđổi của cơ thể.
Mấy ngày nay, cô đột nhiên thấy rất buồn nôn mỗikhi ăn xong, không nhịn được, toàn muốn nôn, có lúc nôn ra, cứ giống như lật sông đổ núi vậy, như kiểu là cho ra hết cả tim gan, nôn đến nỗi mặt xanh nanh vàng cả, đến nỗi bụng đói rồi mà không dám ăn. Cô biết, điềunày có lẽ là kiểu ốm nghén mà người ta vẫn thường nói. Cô không ngờ được phản ứng của cơ thể cô lại mãnh liệt đến như thế, khiến cô khó mà chịuđược.
Sau khi nôn xong, bình tĩnh lại nghĩ, mình việc gì phải khổ thế? Nếu đổi lại là người phụ nữ khác mà bị ốm nghén thì cũng không như cô, ít nhất còn có người thương, có người quan tâm, rót cho chén nước,lấy cho bát cơm, cho dù là nôn mửa thì cũng đường đường chính chính mànôn, đâu có giấu giấu giếm giếm như cô? Cô chẳng phải là người xấu xíđến mức không có ai nhòm ngó, ngược lại, có không ít anh chàng đẹp traivà những ông chủ có tiền theo đuổi cô, không hiểu tại sao cô lại từ chối hết bọn họ, cứ sống chết bám lấy Hứa Thiếu Phong? Liệu có phải là kiếptrước cô có nợ nần gì để đến kiếp này phải trả hay không, hay đây làtiền định đối với cuộc đời cô?
Cô bắt đầu hoài nghi sự lựa chọncủa chính mình, làm như thế này rốt cuộc có đáng hay không? Bản thânmình hy sinh nhiều như thế, cho đi nhiều thứ như thế rốt cuộc là vì cáigì? Là để có được một đứa con, hay là để có được Hứa Thiếu Phong?
Cô không đưa ra được đáp án chính xác cho mình. Có lúc cô quyết định bỏcái thai, lúc sau lại quyết định giữ lại nó, người nhàn rỗi có thể nuôimột con vật cưng, nuôi rồi sinh ra có tình cảm, tự mình nuôi con mình,chẳng tốt hơn nuôi một con vật sao. Cùng với tâm trạng thay đổi, cáchnghĩ của cô cũng vì thế mà thay đổi theo. Mỗi lần gặp Hứa Thiếu Phong,cô đều muốn nói với ông ấy, nhưng rồi lại lần lữa. Cô biết nếu nói vớiHứa Thiếu Phong, chắc chắn anh ấy sẽ bắt cô bỏ đi, thế thì cô biết làmthế nào? Sẽ nghe lời anh ấy, hay là làm ngược lại? Thà âm thầm đối phóvới ông ấy cho xong, đợi đến khi sự thay đổi của cơ thể hoàn toàn rõràng rồi, để ông ấy phát hiện ra thì lại tính tiếp.
Cô vô cùngmâu thuẫn. Lúc thì nghĩ thế này, lúc lại nghĩ thế khác, suy nghĩ hôm qua khác hẳn hôm nay, thật là mâu thuẫn. Đột nhiên cô nhớ tới Tiểu Dương,một chuyên gia tư vấn tâm lý, cô rất muốn tìm gặp cô ấy, dốc hết nỗi khổ trong lòng kể cho cô ấy nghe để xem cô ấy phân tích như thế nào?
Vào một buổi chiều nắng chói chang, cô gõ cửa Trung tâm Tư vấn Tâm lý Dương Quang.
“Là cô à, cô giáo Trần? Cô vào đi, mời ngồi!”, Hồ Tiểu Dương vui vẻ nói.
“Em đã nói là hôm nay em muốn gặp chị”, Trần Tư Tư bỏ kính râm ra nói.
Hồ Tiểu Dương thân thiết nhường chỗ cho cô, sau đó rót cho cô một cốcnước, đặt trước mặt cô rồi nói: “Tiểu Trần, tôi thấy sắc mặt cô hơivàng, có phải gần đây không khỏe không?”
Trần Tư Tư cười nhẹ rồi nói: “Đúng là không khỏe lắm”.
Hồ Tiểu Dương ờ một tiếng nói: “Mùa xuân thời tiết thất thường, cô nên chú ý ăn uống và bảo đảm nhiệt độ cơ thể ”.
Trần Tư Tư nói: “Chị đúng là một người chị tốt. Thực ra, da của em như thếkhông hẳn chỉ là vấn đề ăn uống mà còn có vấn đề về tâm lý, hôm nay emđến muốn nhờ chị tư vấn cho một chút”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Ngườithành phố có nhịp sống quá nhanh, lại sống trong môi trường khép kín,mối quan hệ giữa người với người có khoảng cách, hầu hết mọi người dù ít hay nhiều đều có những vấn đề về tâm lý. Theo tài liệu thống kê, bâygiờ có đến hơn một nửa dân số thành thị mắc những vấn đề về tâm lý, điều này không hề lạ chút nào. Cô nói đi, không sao đâu, tôi chẩn đoán bệnhcho, một cô gái xinh xắn như thế này, không thể để những vấn đề về tâmlý trở thành hung thủ giết chết sắc đẹp được”.
Trần Tư Tư nói: “Chị Tiểu Dương, chị nói, một người nếu yêu một người khác, thì nên tiếp tục đợi người đó hay là từ bỏ?”
Hồ Tiểu Dương vừa nghe đã biết được là chuyện gì rồi, liền cười nói: “Cônhất định là đã yêu một anh chàng có vợ rồi, đối phương không chịu vì cô mà ly hôn, cô vì thế mà thấy thiệt thòi và đau khổ, có đúng không?”
Trần Tư Tư không ngờ được điều cô chưa nói ra thì có vẻ như Hồ Tiểu Dương đã biết hết cả rồi, không nén được tò mò, cô bèn hỏi: “Chị Tiểu Dương, sao chị lại biết?”
Hồ Tiểu Dương vì muốn khiến cho đối tượng tư vấncủa mình tin tưởng hoàn toàn, nên nói tiếp: “Tôi cũng là người trải quachuyện đó, có lúc tự mình đã trải nghiệm qua rồi, cho nên có thể hiểuđược một cách sâu sắc cảm giác lúc này của cô”.
Trần Tư Tư như đã tìm được tiếng nói chung, vui mừng nói: “Thật thế sao? Thế thì tốt quá, chúng ta cuối cùng cũng có tiếng nói chung rồi, chị nói trước đi, chịxử lý chuyện này như thế nào?”
Điên mất! Vốn dĩ là muốn cô ta nói ra bí mật, giúp cô bắt mạch cho, không ngờ cô ấy lại trở thành ngườinêu ra câu hỏi cho cô? Đương nhiên Hồ Tiểu Dương không bị vấn đề nhỏ này làm khó, bèn cười nói: “Chia sẻ với một người về chuyện riêng tư củabản thân, đó là tri kỷ; chia sẻ tâm tư của mình với nhiều người, ngườita gọi đó là blog; chia sẻ suy nghĩ của mình với toàn thể nhân dân cảnước, người ta gọi đó là 'nghệ thuật sống'. Vậy chúng ta hãy làm tri kỷtrước đã”.
Trần Tư Tư bèn vui vẻ nói: “Vâng, thế chúng ta hãy làm tri kỷ với nhau nhé”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thế tôi xin nói ra bí mật của tôi trước, sau hai nămlén lút làm người tình, việc của chúng tôi đã bị vợ của anh ấy pháthiện, vợ anh ấy muốn ly hôn, thế rồi anh ấy ly hôn với bà ta, tôi từ một người tình giấu giếm trở thành người tình công khai, sau đó kết hôn với anh ấy. Thế còn cô, giờ vẫn còn là người tình bí mật của ông ta sao?”
Trần Tư Tư gật gật đầu, cảm thấy Hồ Tiểu Dương trả lời quá là đơn giản, côấy vẫn còn những điều giấu giếm chưa nói ra hết, lại không thể hỏi thêmgì, bèn nói: “Nếu mà được như thế thì tốt quá, người đó của em khôngchịu ly hôn vì em”.
Hồ Tiểu Dương nhẹ nhàng ờ một tiếng: “Thực ra đàn ông đều giống như nhau, không ép đến mức đó, ai cũng chần chừ không chịu ly hôn”.
Trần Tư Tư nói: “Ý của chị là muốn nói, em nên épanh ấy, bắt anh ấy phải lựa chọn giữa em và vợ? Thực ra em cũng từng dòhỏi qua, nếu một khi bị ép, anh ấy liền lập tức lùi bước. Em cũng thậtkhó xử quá nên không ép anh ấy nữa, em mãi mãi cũng chỉ là người tìnhvụng trộm của anh ấy thôi, hễ ép anh ấy, lại sợ khiến anh ấy chạy mất.Chị Tiểu Dương, em thực sự rất khó nghĩ”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thế ông ta có yêu em không?”
Trần Tư Tư gật gật đầu nói: “Yêu! Anh ấy rất yêu em. Nhưng chỉ có điều làanh ấy không chịu ly hôn với vợ, anh ấy chưa từng nhắc tới vợ của anh ấy trước mặt em. Cho đến giờ em vẫn không biết vợ của anh ấy làm gì, giữabọn họ rốt cuộc có yêu nhau hay không”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Thế thì đó nhất định là người có thân phận, có địa vị”.
Trần Tư Tư nói: “Đúng thế, anh ấy là sếp một cơ quan, quản lý rất nhiều người”.
Hồ Tiểu Dương lại ờ một tiếng nói: “Thế thì tôi rõ rồi, ông ấy lúc nào vôcùng thận trọng, sợ chuyện của hai người bị người ngoài biết được, cóđúng không? Ông ta lượn lờ giữa cô và vợ ông ta, hai bên đều không từ bỏ được, hoặc là ông ấy muốn bên em, nhưng một khi em ép ông ấy ly hôn,ông ấy lập tức rụt lại. Điều này chính là muốn nói, nếu bắt ông ấy phảichọn lựa hoặc là cô, hoặc là vợ của ông ấy, ông ấy sẽ không do dự màđứng về phía gia đình, vì ông ấy quá lý trí, ông ấy sẽ không vì cô mà để mất những thành quả và đãi ngộ mà ông ấy phải chinh chiến nhiều năm mới có được. Một khi tình yêu đã đối đầu với tiền đồ của ông ấy, ông ấy cóthể vứt bỏ tình yêu. Cô giáo Trần, có thể nói như thế cô không thể chấpnhận được, nhưng mà thực tế là như thế. Những người đàn ông thành côngđa số cứ đến tuổi trung niên, mấy chục năm cuộc sống gia đình đã trở nên khiến họ vô cùng chán ngán rồi, nắm lấy tay vợ, giống như tay phải nắmlấy tay trái vậy. Cuộc sống vợ chồng lâu dài, khiến tình cảm của họ trởthành tình thân, chứ không hề có sự kích thích, vì thế, họ muốn tìm mộtngười tình xinh đẹp bên ngoài, bù đắp lại sự thiếu hụt về tình cảm.Nhưng khi người tình ảnh hưởng tới gia đình, họ liền lập tức từ bỏ, đâychính là sự thật khi miêu tả về những người đàn ông thành đạt”.
Trần Tư Tư nói: “Chị Tiểu Dương, chị phân tích quá triệt để, anh ấy chính là một người như thế. Có lúc em cảm thấy anh ấy thật sự rất chân thành,còn có chút thẳng thắn của người đàn ông chín chắn, có lúc lại cảm thấyanh ấy rất lạ lẫm, thậm chí là xa cách. Em thật sự không biết, có nhiềungười theo đuổi em như thế, tại sao em lại cứ thích anh ấy chứ? Mà lạicòn yêu sâu sắc như thế nữa. Em thật sự muốn chị cho em lời khuyên, bảoem làm thế nào mới có thể khiến anh ấy ly hôn?”
Hồ Tiểu Dươngnói: “Chuyện này cũng phải tùy người, trong những trường hợp thôngthường có hai tình huống có thể dẫn đến sự thay đổi trong hôn nhân, thứnhất chuyện của hai người bị vợ của ông ta biết được, sau đó bà ấy điêntiết lên, vợ ông ta bắt ông ta phải ly hôn, ông ấy sẽ không tránh đượcviệc ly hôn. Trường hợp thứ hai là, có thai, sau khi gạo đã nấu thànhcơm, vì đứa bé, ông ấy không thể không đưa ra sự lựa chọn. Đương nhiêntốt nhất là phương án thứ nhất, phương án thứ hai cần phải có chút mạohiểm, nếu như gặp phải lão ngoan cố, chỉ sợ sau này khi đứa trẻ đượcsinh ra rồi, ông ta vẫn không thèm để ý, như thế chẳng phải rất tệ sao.Trường hợp của tôi thuộc về phương án một, vợ trước của chồng tôi ở Hồng Kông, chồng tôi mở một chi nhánh công ty tại Hải Tân, sau khi việc củachúng tôi bị vợ ông ấy phát hiện, vợ ông ấy chủ động đòi ly hôn, nhưngđiều kiện ly hôn cũng rất hà khắc. Tổng công ty của ông ấy ở Hồng Kôngthuộc về bà ấy, nhà ở Hồng Kong cũng thuộc về bà ấy, ông ấy chỉ có chinhánh công ty ở Hải Tân thôi. Tôi nói chỉ cần bên nhau, để vợ ông ấy giữ lại số tài sản nhiều một chút cũng không sao”.
Trần Tư Tư hítmột hơi dài nói: “Chị Tiểu Dương, chị thật giỏi, mấy câu nói của chịđúng là đã nói trúng tâm tư của em rồi. Em cũng từng nghĩ đến việc đểcho vợ anh ấy biết chuyện, bà ấy sẽ không chịu được mà đòi ly hôn, nhưng mà, cho đến giờ em vẫn chưa biết vợ anh ấy tên là gì, làm việc ở đâu,cho nên em đã lựa chọn cách hai. Em đã có thai rồi, trong bụng đã có embé rồi”.