Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 733: Chỉ thị




Sở Từ nhìn dáng vẻ tính kế của Đại tá Bạch không khỏi bĩu môi. Quả nhiên là con cáo già, tầm nhìn còn nhiều hơn tổ ong trên cây.

Nhưng lợi thế lớn bày ở trước mặt như vậy, Sở Từ sẽ không ngốc đến mức từ chối. Hơn nữa ‘ba không rõ’ quả thực là một khuyết điểm của hai chị em bọn họ. Nàng là người kinh doanh cũng không sao cả, nhưng vẫn phải suy xét ảnh hưởng với Sở Đường. Huống chi cách này có thể làm cho Từ Phú Niên tức chết, nàng càng rất vui lòng.

Hai người lập thỏa thuận. Trong vòng mấy ngày, tất cả những người đến thôn Thiên Trì điều tra cũng trở về. Kết quả giống như những gì Sở Từ nói.

Nếu lúc trước Đại tá Bạch đã tin Từ Phú Niên một lần, vậy bây giờ sẽ không đơn phương chỉ tin vào những lời Sở Từ nói. Cho nên đi xác thực cũng là theo lẽ thường. Nhưng từ những điều tra trong người dân, Đại tá Bạch nhận được kết quả còn đáng sợ hơn những gì Sở Từ nói.

Trong một thôn nhỏ có bầu không khí nghiêm khắc, đối xử với xuất thân của đứa trẻ như vậy khó tránh khỏi hơi hà khắc.

Huống hồ, khi hai chị em còn là trẻ con, khả năng chịu đựng nhất định cũng không bằng người lớn. Cho nên nỗi đau bọn họ đã chịu sẽ cao hơn thực tế mấy phần.

Nếu là sự thật thì không ngăn được cơn tức giận trong lòng Đại tá Bạch, ông ta lập tức cho người tra xét lại công việc của Từ Phú Niên mấy năm qua, không có nhiều sai sót lớn. Nhưng sai sót nhỏ thì có rất nhiều, trực tiếp bị lôi ra. Đại tá Bạch đích thân mở một cuộc họp, nghiêm khắc phê bình và tước danh hiệu quân nhân. Hơn nữa giải thích trong cuộc họp, vì tránh cho Từ Phú Niên xúc phạm danh tiếng của anh hùng, từ nay về sau không cho phép ông tự xưng là ‘Bạch Phụ Bình’.

Ông ta đường đường là một Đại tá, nhưng lại mở cuộc họp vì một Trưởng phòng nhỏ như vậy. Đương nhiên ảnh hưởng không nhỏ, nhưng ông ta cũng đã quen với hành động mạnh mẽ và kiên quyết. Lần này chủ yếu tập trung tự kiểm điểm bản thân là chính, nên mọi người chỉ cảm thấy Từ Phú Niên đã làm chuyện trái với đạo đức mới làm cho Đại tá Bạch không thể chịu đựng nổi. Vì vậy mới đuổi người ra ngoài.

--- ---
Bản thân Từ Phú Niên căn bản không biết về cuộc họp kiểu này. Cho đến khi từng tầng lớp truyền xuống ông mới nghe được. Quả thực không thể tin được.

Ba bị điên rồi sao? Dù sao ông cũng làm con trai của nhà họ Bạch 20 năm, hơn nữa ông cụ không phải thiếu nợ nhà họ Từ, thiếu nợ chú của ông sao? Sao bây giờ lại đổi ý?

Một câu của ba vốn dĩ có sức ảnh hưởng khá xa. Thậm chí không cần mở họp thì người khác đều sẽ cẩn thận tìm hiểu ý của của ông cụ. Ông cụ vậy mà lại làm ra chuyện dứt khoát như vậy, trực tiếp nói với mọi người rằng ông không phải Bạch Phụ Bình, mà là Từ Phú Niên?

Từ Phú Niên còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong hoảng sợ, phía trên đưa chỉ thị xuống trực tiếp tước danh hiệu quân nhân và đuổi ra khỏi quân đội.

Ông hoàn toàn chết lặng, nghĩ kỹ lại, mấy ngày nay trong nhà quả thực hơi kỳ quái.

Vợ về nhà mẹ, gọi điện thoại cũng không bắt, nói là nhà mẹ có chuyện quan trọng... Ba, không, là Đại tá Bạch... mấy ngày nay Đại tá Bạch càng rất lạnh nhạt. Trước đây còn sẽ chỉ dạy ông mấy điều, nhưng gần đây lại không quan tâm đến công việc của ông chút nào... Thì ra... là đã có quyết định này!

Từ Phú Niên giống như nổi điên quay về nhà trong khu nhà ở. Nhưng còn chưa về đến cửa nhà đã nghe thấy giọng người khác nói chuyện.

“Chao ôi, cậu có biết cháu trai và cháu gái ruột của Đại tá Bạch chúng ta đã trở về hay không? Nghe nói năm đó con trai của Đại tá tự do yêu đương với một cô gái, còn chưa kịp nói cho ba mẹ biết. Kết quả đã xảy ra tai nạn. Lúc này mới chậm trễ nhiều năm như vậy, may mắn hiện tại đã tìm về...”

“Tôi đã nói mà, Trưởng phòng Bạch này, à, là Từ Phú gì đó, trước đây tôi đã cảm thấy hắn chẳng giống chút nào với Đại tá Bạch, chẳng trách,. Hóa ra con trai của Đại tá đã mất sớm, Đại tá Bạch là nể tình trưởng bối gia đình họ Từ mới nhận hắn làm con trai... Nhưng hắn thật đáng thương, bây giờ bị đuổi ra khỏi quân đội...”

“Đáng thương cái gì? Là xứng đáng! Cậu không biết đó thôi, Đại tá Bạch tra xét rất nhiều chuyện của hắn. Người này có dã tâm đen tối, làm việc gì cũng không tốt, cả ngày chỉ nghĩ cướp công của người khác để thăng chức...”