Sở Từ nghe những lời ba Võ nói bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Mặc dù Võ Thuận quả thật là người thành thật, nhưng ở trong lòng nàng cũng không có địa vị cao như vậy, giữ gã làm trâu làm ngựa? Có ba mẹ như vậy, Võ Thuận chỉ là một con ngựa hiếu thảo, vĩnh viễn cũng không có khả năng làm cho nàng tin tưởng.
"Tôi không có hứng thú với con trai ông, muốn tôi mở miệng giúp đỡ trừ khi lấy tiền ra. Nếu không mọi thứ không cần bàn nữa." Sở Từ khinh thường liếc nhìn Võ Thuận một cái nói.
Nếu không nhìn ba mẹ của Võ Thuận, thì thằng nhóc này quả thật là một người rất tốt, đối xử chân thành với người khác, có chí tiến thủ, mọi mặt đều rất tốt. Nhưng cố tình gã có ba mẹ không phân rõ đúng sai, hơn nữa lại rất nghe lời bọn họ.
Chỉ cần Võ Thuận biểu hiện ra một chút cứng cỏi thì thái độ của Sở Từ đối với gã sẽ hoàn toàn khác.
Võ Thuận bị ánh mắt của Sở Từ như kim chính sau lưng, cả người đều không thoải mái, càng cảm thấy mặt càng đỏ bừng.
Ngày hôm qua, gã đã trải qua một đêm khó khăn nhất trong cuộc đời. Lúc đó mặc dù mẹ chưa bị bắt đi, nhưng ba mẹ cãi nhau suốt đêm. Ba gã thì trách mẹ liên lụy mình bị mất việc, mẹ thì chê ba vô dụng. Ngay cả anh cả cũng không đến khuyên một câu, dường như cho rằng ba mẹ đã thiên vị đứa con trai út là gã. Tóm lại cả nhà đều không đồng lòng. Gã cũng biết, nếu không bởi vì gã thì sự hợp tác giữa phòng khám và xưởng Thiên Trì sẽ không cắt đứt. Mẹ cũng sẽ không có suy nghĩ làm kem giả trong đầu...
Cũng bởi vì biết rõ chuyện này đều do mình, nên hôm nay gã mới có thể chẳng biết xấu hổ đến đây thương lượng với Sở Từ. Nhưng trong lòng gã lại hơi hiểu Sở Từ, cô gái này căn bản không hề đơn giản như bề ngoài. Cho dù có cầm tiền của ba, cũng có thể sẽ không thật sự giúp bọn họ. Thậm chí... với trình độ quan tâm của nàng với Thôi Hương Như, không chừng còn có thể bỏ đá xuống giếng.
Chỉ là gã đã nói với ba về ý nghĩ này. Nhưng ba lại chỉ cho rằng gã không muốn cúi đầu, nên gã không còn cách nào khác đành phải kiên trì đi theo đến đây.
Lúc này nhìn thấy thái độ kiên quyết của Sở Từ, ba Võ nhất thời không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi mới nói: "Đưa trước cho cô 500 cũng được... Nhưng cô phải viết tờ biên lai. Ngoài ra phải viết một tờ hợp đồng với tôi, tôi sẽ liệt kê những điều cầu cô nói ở phía trên. Sau khi gặp những người đó không thể nói những thứ khác, đều phải làm theo ý của tôi. Sau khi cô nói xong, tôi sẽ đưa 500 đồng còn lại cho cô."
Sở Từ cười khẽ một tiếng: "Được, ông muốn thế nào cũng được."
Dáng vẻ bình tĩnh của Sở Từ làm cho ba Võ hơi sửng sốt, trong lòng cũng hơi an tâm.
Sau đó cả nhà họ Võ bắt đầu suy nghĩ, còn Sở Từ nói với Tần Trường Tố mấy câu rồi sắp xếp mọi chuyện.
Không bao lâu, ba Võ đã mang theo tờ giấy liệt kê đầy những lời khuôn sáo đi ra ngoài. Sở Từ mở ra xem cũng không nhịn được bội phục trình độ da mặt dày của cả nhà này.
"Những lời này cũng không liên quan đến xưởng Thiên Trì của cô, cũng hứa sẽ không làm cho việc kinh doanh của cô sa sút, chỉ cần cô thật lòng biểu đạt ra