Bên ngoài giao chiến hừng hực khí thế, mà quân hạm chủ bị bao vây ở bên trong của Lăng Ngạo vẫn lẳng lặng như trước, cũng không vì tình thế bất lợi mà trở nên hoang mang rối loạn.
Nhìn vào từ bên ngoài, quả thật tình huống của bọn họ có chút nguy hiểm, nhưng cũng không có nghĩa là Lăng Ngạo không biết phản kháng.
Trên bàn điều khiển, Lăng Ngạo quét mắt nhìn những trận công kích dày đặc, gương mặt đanh lại mang theo nét nghiêm túc lạnh lùng: “Điều chỉnh đạn bắn tự động liên thanh, đồng thời chỉnh hướng bắn sang bên phải 37.5 độ, nhắm ngay quân hạm đối phương khai hỏa.”
Mặc dù tấn công chằng chịt, quân hạm ở ba hướng đều có mật độ tấn công như nhau, thế nhưng dựa vào bản năng phòng hộ, chỉ cần tập trung quan sát, dĩ nhiên là không thể nào bỏ qua được điểm sơ hở.
Lăng Ngạo không nói gì, vẫn đang tìm ra lổ hỗng.
Những người đến đây, sẽ là loại người như thế nào? Anh rất chờ mong, chờ xem con rùa rụt cổ Fiennes này rốt cuộc có chiêu trò gì, mục đích gì.
"Dạ!"
Ngự Phong gật đầu, chăm chú nhìn lên bảng điện tử, theo như góc độ Lăng Ngạo đã nói, điều chỉnh chính xác về phương hướng đó.
Đạn phóng ra với tầm cao và tốc độ, nhắm thẳng vào quân hạm kẻ địch.
****
Bên trong một ngôi biệt thự ở phương xa, người đàn ông trẻ tuổi cầm ly rượu trong tay, nhìn lên màn hình lớn trước mặt, hình ảnh chiến đấu được vệ tinh truyền tới. Làn môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, vẽ nên vòng cung tàn nhẫn độc địa.
"Qủa là một người đàn ông có sức quan sát kinh người!"
"Đại nhân, đại nhân biết rõ là không thể nào dễ dàng giải quyết gọn Lăng Ngạo và Lam Duê, tại sao lại….”
Người đàn ông trung niên đứng ở một bên cúi thấp đầu, hướng về phía người đàn ông bị che khuất gần nửa gương mặt ở trong bóng tối, mở miệng nói. Hắn thật sự không hiểu, tại sao đại nhân lại muốn lãng phí nhân lực và tiền của như thế, biết rõ ràng kết quả không có lợi. Với thủ đoạn và đầu óc của hai người kia, nếu như bị giết một cách đơn giản thế này, không phải là chẳng có giá trị gì sao, huống chi, bọn họ đã nghiên cứu một thời gian dài như vậy, nếu như hai người này chết đi, chẳng phải công sức bỏ ra suốt mấy năm qua trở thành công cốc hết rồi ư.
Người đàn ông trẻ tuổi bưng ly rượu đỏ đến bên môi, hầu kết khẽ nhúc nhích, cúi đầu cười ra tiếng: “Giết bọn họ? Không, với năng lực của ba người bọn Corey Lạc, nếu muốn giết hai người kia, còn quá non tay rồi.”
"Lam Triệt vẫn chưa tỉnh, trong khoảng thời gian này yên bình quá mức cũng có chút nhàm chán. Mà những người này quả thật có thể đem đến một vài thú vui trong cuộc sống cho tôi, chỉ là muốn xem diễn trò chút thôi.”
Những ngày yên bình trôi qua đã quá nhiều rồi, lúc nào cũng hy vọng tìm kiếm một chút kích thích từ những thứ đồ chơi mới mẻ.
Người đàn ông trẻ tuổi nói ra một cách dễ dàng, ngữ điệu bình thản đậm ý cười.
Bởi vì nhất thời nhàm chán, cho nên đem nhiều nhân lực như vậy dồn vào thế trận đã biết rõ đường thua, đem sự sống chết của nhiều người như thế vào trò chơi để mang đến thú vui cho hắn, loại người này, tâm địa tàn nhẫn độc ác cỡ nào.
Người đàn ông trung niên nghe thấy lời của hắn, hình như chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên, giọng nói vẫn thong thả, cung kính như trước: “Thật ra thì, dựa theo kế hoạch từ trước, coi như không thể khiến cho Lăng Ngạo vùi thân ở đại dương, nhưng bị thương nặng thì có thể. Chỉ có điều, không ngờ Lam Duê lại nhằm ngay thời khắc mấu chốt mà dẫn người đến, đây là điểm duy nhất nằm ngoài dự tính. Nếu như cô ta không….”
Người đàn ông trẻ tuổi cười ha hả cắt đứt lời của hắn, thả chiếc ly cao cổ trong tay ra, xoay ghế, đưa lưng về phía màn hình lớn.
"Cho nên đó là lý do...... Tôi mới có thể coi trọng cô ấy......"
Coi trọng cô ấy cái gì?
Câu nói kế tiếp, không một ai có thể nghe rõ, làn môi mỏng khép khép mở mở, âm lượng nhẹ bổng, dường như ngay cả chính hắn cũng nghe không rõ.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, lại mơ hồ như có một âm mưu to lớn nào đó đã giăng sẵn, bắt đầu chuẩn bị thu lưới.
Mà người đàn ông trẻ tuổi, chính là kẻ nắm quyền thu lưới……..
***
Lam Duê nhíu mày nhìn lên cảnh tượng phía xa xa, đáy mắt đều là ý cười. Nhưng nụ cười càng đậm thì lại càng lạnh lẽo thấu xương.
"Vân Trạch, nhìn thấy không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi, tầm mắt của Lam Duê từ đầu chí cuối cũng không rời khỏi màn hình kiểm soát.
"Dạ!" Vân Trạch hiểu hàm ý trong lời nói của cô, đôi mắt ẩn chứa vẻ thâm thúy, lẳng lặng nhìn về vòng vây phía bên kia.
Trên ghế sofa, Lam Duê vén vén mấy sợi tóc vương trên bả vai: “Xé vòng vây, Vân Trạch, tôi muốn anh dùng bất kỳ giá nào, xé vòng vây này ra.”
Cho dù đã cử người đến bên cạnh anh, nhưng cô vẫn không thể yên tâm, cô phải tự mình đến đó.
Không phải không tin, mà chỉ muốn sát cánh bên anh vậy thôi.
Vân Trạch quay đầu nhìn cô một cái, chậm rãi quay ngược trở về: “Dạ, thuộc hạ hiểu!”
"Vân Thanh! Mở ra toàn bộ hệ thống phòng ngự tấn công!”
"Dạ!"
Vân Trạch nhanh chóng phân công, sau khi Vân Thanh nhận lệnh, ngón tay càng thêm thoăn thoắt di chuyển trên mấy chiếc nút điều khiển phức tạp trước mặt, gương mặt lạnh lẽo mang theo một tia nặng nề.
Sự kiện lần này không hề đơn giản, phạm vi ảnh hưởng thật sự là quá rộng, tình thế hiện giờ không phải một mình bọn họ có thể giải quyết. Một khi xử lý không xong, thì hai phe thế lực đành phải làm vật hy sinh.
"Lam chủ, mời ngồi ổn định!"
Muốn xé vòng vây kia ra mà nói, nhất định phải tăng hết tốc lực tiến về phía trước, nếu vậy, không biết Lam chủ có chịu nổi hay không.
Bây giờ không phải là lúc để bỏ cuộc nửa chừng, chuyện Lam chủ đã quyết định, không phải có thể tùy tiện thu hồi. Huống chi bây giờ tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, bọn họ sẽ trở thành cái xác không hồn mất.
"Ừm!"
Nhàn nhạt đáp một tiếng, ngữ điệu qua quýt khiến người ta không nhận thức được sự khác lạ bên trong.
Lấy được đáp án chắc chắn, lần này Vân Trạch cũng không quay đầu lại, mở nắp chiếc hộc bên cạnh, cầm lấy cần đẩy khí.
"Bắt đầu tăng tốc tiến về phía trước!”
Dứt lời, nương theo sức mạnh của cổ tay, cần đẩy khí lập tức được đưa lên đỉnh cao nhất.
Cả quân hạm bỗng chốc tựa như tên vừa rời khỏi cung, nhanh chóng phóng về phía vòng vây.
Không ai để ý tới, sắc mặt của Lam Duê lúc này đã dần trở nên khó coi, mồ hôi lạnh nhỏ giọt chảy xuống từ hai bên thái dương. Cắn chặt môi dưới, máu đã bắt đầu rỉ ra.
Mang thai hơn tám tháng, hơn nữa còn là thai ba, thân thể vốn dĩ không chịu nổi sự dày vò như vậy. Thêm vào đó còn bị xúc động quá mức, hơi động một chút, phần bụng liền truyền đến hàng loạt cơn đau đớn.
Cảm giác dinh dính giữa hai chân, Lam Duê nheo mắt, chấn động bất ngờ khiến cô co rút người lại.
Không được, hình như cô sinh non rồi.
Khó khăn ngẩng đầu lên, liếc nhìn Vân Trạch và Vân Thanh đang đưa lưng về phía mình.
Lúc này bọn họ tuyệt đối không thể bị phân tâm, bằng không, cô thật sự phải dốc hết chút sức lực cuối cùng của mình viết di chúc tại đây rồi.
Hít một hơi thật sâu, đè xuống tiếng rên rỉ nơi cổ họng.
Ra sức giữ vững ngữ điệu như bình thường, lạnh nhạt nói: "Phá huỷ quân hạm địch, mở ra hệ thống phát đạn tự động, nhắm ngay góc quân hạm, lần này phải mai phục khống chế nó!”
Thần kinh của Vân Trạch và Vân Thanh vô cùng căng thẳng, vô thức cảm thấy trong giọng nói này dường như có vài tia run rẩy, muốn quay đầu lại. Nhưng mệnh lệnh ngay sau đó của cô khiến bọn họ không thể mất tập trung.
Đúng là đáng chết, tại sao lại nhằm vào ngay lúc này!
Lam Duê thầm cười khổ.
Mẹ nó, thật là xui xẻo! Không nhịn được, thầm nói bậy trong lòng, Lam Duê nghĩ, xem như hai năm qua là khoảng thời gian xui xẻo nhất trong đời cô, sớm biết thế thì đã đi gặp thầy tướng số, xem mệnh của cô có phải gặp nhiều tai nạn hay không.
Trên mặt biển, trên bầu trời, tiếng nổ mạnh ầm ầm vang dội, lúc này căn bản cũng không thu hút nổi sự chú ý của Lam Duê, chính xác hơn, thật ra thì bây giờ cô không còn nghe thấy được gì cả.
Trong bụng truyền đến từng cơn đau đớn dữ dội khiến cô sắp đi đến cực hạn.
***
"Đáng chết!"
Quân hạm của địch đang chiếm ưu thế, Liz nhổ nước bọt, vẻ mặt không cam lòng.
"Đại nhân ra lệnh, rút lui!"
Ngược lại Corey Lạc rất dứt khoát, sau khi liên lạc với tổng bộ, đẩy gọng kiếng trên sống mũi một cái, lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, quân hạm lấy tốc độ nhanh đến mức khó tin lùi về phía sau, máy bay chiến đấu đang giao chiến cũng nhanh chóng bay về hướng ngược lại.
Mặc dù Liz không hài lòng, nhưng cũng biết phân biệt trước sau.
Lúc này không phải thời điểm để phô trương thanh thế, sức mạnh giữa hai phe bọn họ còn chênh lệch khá xa, vốn dĩ muốn đánh bất ngờ nên mới bao vây Lăng Ngạo, bây giờ Lam Duê tới, rõ ràng thế cục này đã gây bất lợi cho bọn họ, dĩ nhiên, chuồn là thượng sách.
Nhưng bọn họ vẫn không hiểu, không phải trước đó đại nhân bảo muốn tiêu diệt Lăng Ngạo sao? Thế nào bây giờ lại dễ dàng từ bỏ như vậy?
Quả nhiên, suy nghĩ của đại nhân, những người như bọn họ khó mà hiểu được.
"Lam chủ, bọn chúng rút lui...... Lam chủ!"
Vân Trạch mới vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lam Duê nhắm chặt hai mắt tựa vào trên ghế sofa, còn dưới chân của cô đã đọng thành một vũng máu lớn.
Vân Thanh nghe thấy tiếng kêu đầy kinh hãi của Vân Trạch, bất chợt quay đầu, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nguy rồi!
Vội vàng chạy tới, Vân Thanh vừa trông thấy, là sinh non.
"Nhanh, Vân Trạch, mau ôm Lam Duê trở về phòng!" Gương mặt Vân Thanh phủ đầy mồ hôi, cũng may là có tính toán từ trước, đã sớm chuẩn bị một ít dụng cụ dùng cho việc sinh nở.
Chỉ là......
Lăng Ngạo cũng biết nguyên nhân là ai tới, mới có thể để anh thoát hiểm một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng anh chẳng những không cảm kích, mà trái lại còn tức giận, đến tột đỉnh của sự phẫn nộ.
Người phụ nữ kia......
"Này, nơi này là...... Cái gì? Tôi biết rồi!" Vốn dĩ Ngự Phong đang điềm tĩnh trả lời, trong nháy mắt trở nên hoảng loạn.
Sau khi cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Lăng Ngạo đang xem xét số liệu trước mặt, vội vàng nói: “Thủ lĩnh, Lam đương gia sinh non, Vân Trạch bảo người đến nhanh một chút!”
Sinh non!
Hô hấp của Lăng Ngạo hơi chậm lại, thật sự đã xảy ra chuyện!
"Lập tức đến gần quân hạm nhà họ Lam!"
Tuy rằng Lăng Ngạo đã ra sức giữ bình tĩnh, thế nhưng giọng nói vẫn còn hơi run, khiến người nhạy bén như Ngự Phong nhận ra ngay.
Thời điểm Lăng Ngạo vừa chạy tới, chiếc quân hạm lẳng lặng dừng trên mặt biển, dưới ánh hoàng hôn, trông có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Càng đến gần phòng nghỉ, tiếng rên rỉ khổ sở của Lam Duê càng rõ ràng hơn.
"Bùm!"
Bất thình lình đẩy bật cửa phòng, Lam Duê đang nằm trên giường, mồ hôi thấm đẫm gương mặt xinh đẹp, hai mắt nhắm chặt, vừa nghe thấy tiếng động, khẽ mở ra.
Cũng may Âu Liêm vừa nhận được tin tức từ Vân Thanh liền chạy tới, cả hai đều có y thuật hàng đầu trên thế giới, có thể ứng biến trong tình huống cấp bách.
Lúc này cả hai cũng toát đầy mồ hôi hột, bận rộn ở bên cạnh, chỉ những khi đối mặt với tình huống thế này, hai vị bác sỹ ấy mới trở nên cực kỳ bình tĩnh, dù ở trong bất kỳ trường hợp nào, ca giải phẫu có khó khăn ra sao, cũng say sưa tập trung vào nhiệm vụ.
Lam Duê nở nụ cười gượng ghịu: “Anh, đến rồi!"
~Hết Chương 92~