Mộc An Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở to nhìn trần nhà. Khuôn mặt bần thần.
Lại là giấc mơ ám ảnh theo năm tháng.
An Nhiên gượng ngồi dậy, vươn tay bóp trán. Đầu cô đau như búa bổ, khuôn mặt trắng bệt không còn cắt máu. Mi mắt như muốn cụp xuống, cả người mất hết sức lực.
Những cơn đau ồ ạt kéo tới, đầu đau, cổ họng cũng đau, cả người không đau cũng nhức mỏi. An Nhiên bóp bóp yết hầu , cơn đau mới dịu đi một chút, liền mở miệng thử nói vài ba câu nhưng cũng toàn phát ra những âm thanh không rõ ràng.
Xem ra tạm thời không thể nói chuyện như bình thường được rồi !
Thứ đầu tiên An Nhiên nhìn thấy sau một giấc ngủ sâu chính là không gian trong căn phòng này. Quen thuộc đến nỗi nhắm mắt cũng biết được vị trí của đồ vật ở đâu.
Đã năm năm trôi qua.
Mọi chuyện như một ác mộng, đã là ác mộng thì không ai muốn nhớ đến. Tất cả đều thay đổi riêng căn phòng này vẫn giống với năm năm trước.
Đây Là nơi Quân Vũ và An Nhiên sẽ ở với nhau sau lễ cưới.
Phòng tân hôn !
An Nhiên đã tự tay trang trí căn phòng này.
Căn phòng được thiết kế theo kiểu hiện đại. Chiếc giường ngủ cỡ lớn được đặt ở chính giữ căn phòng, đối diện là chiếc ti vi treo tường cùng giá đỡ. Bên trái là ban công nhỏ, đứng từ đấy có thể nhìn thấy toàn thành phố. Ngoài ra bên góc ban công có trồng vài loại cây cảnh tạo cảm giác thư giãn. Bên phải là tủ trưng bày gấu bông. Những con gấu Quân Vũ tặng An Nhiên đều để ở đó, giống như nơi cất giấu kỉ niệm vậy. Gần cánh cửa ngay lối ra của phòng ngủ có căn phòng nhỏ, là phòng chứ đồ của hai người, giày dép và tất cả mọi thứ về thời trang. Toàn bộ nội thất trong căn phòng đều được giữ gìn cẩn thận. Cả những bức ảnh thân mật cũng nằm ở vị trí cũ.
Có phải là Dạ Quân Vũ đang cố tình cho cô thấy những thứ này không ?
Anh lại muốn giở trò gì khi đưa cô vào căn phòng này ?
An Nhiên chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn bờ tường phía sau.
Hóa ra vẫn ở đó.
Là bức tranh cưới của hai người được in với khổ lớn !
Trong tranh, hai người cười rất đẹp ! Nhưng đằng sau nụ cười mỗi người lại mang hàm ý khác biệt.
Nhìn Quân Vũ trong tranh, An Nhiên hừ lạnh.
Xem kìa Dạ Quân Vũ, nụ cười của anh thật giả tạo, giống hệt con người anh vậy!
An Nhiên vén chăn sang một bên, muốn đi xem xung quanh nhưng vừa đặt chân xuống đất bước đi bước đầu tiên liền ngã huỵch xuống đất. Có vẻ lâu ngày bị giam cầm, đến cả đi đứng cũng quên mất như thế nào rồi !
Kể từ khi buổi tối ác mộng đó xảy ra, khi tỉnh dậy An Nhiên đã bị Quân Vũ giam cầm.
Cũng có thể nói kể từ khi tỉnh dậy sau đêm đám cưới, An Nhiên đã mất tự do trong tay Quân Vũ.
Vì vậy mà ngay cả phần mộ của cha mẹ đặt ở đâu An Nhiên cũng không biết, cũng không thể đi tìm. Nhiều lần gặng hỏi Quân Vũ nhưng câu trả lời nhận lại là sự thờ ơ và lảng tránh. Vậy nên chỉ hi vọng sau này khi có thể tự do đi lại rồi sẽ tìm được.
Ngoài kia thế giới chắc đã thay đổi rất nhiều từng ấy năm qua.
Cũng năm năm rồi mà, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ khiến một người hận một người đến sâu đậm. Không nghĩ nữa, An Nhiên lồm cồm bò dậy nhưng cả người quá yếu, chật vật mãi không lên được giường, An Nhiên cười khổ.
Thật đáng thương !
Cạch !
Cánh cửa phòng mở ra, tiếp sau đó là một cô bé tóc hai bím đi vào trong phòng với mâm thức ăn trên tay, trông còn khá trẻ.
Thấy An Nhiên ngồi chống tay dưới đất, mâm thức ăn trong tay Lạc Lạc như muốn rớt xuống đất.
“Thiếu phu nhân !”
Lạc Lạc hốt hoảng gọi, vội để mâm cơm trên bàn rồi dìu An Nhiên lên giường ngồi.
Lúc này Lạc Lạc mới thở phào một hơi.
“Thiếu hu nhân, bác sĩ có dặn cơ thể người hiện rất yếu , tạm thời không thể đi được. Nên Dạ thiếu gia đã để em chăm sóc người. Cần gì thiếu phu nhân cứ gọi em nhé ?!”
Lạc Lạc nháy mắt tinh nghịch.
An Nhiên đơ người không biết phải ứng xử như thế nào.
Đột nhiên có người xuất hiện trong phòng , lại nói những lời khó hiểu khiến An Nhiên nhất thời ngơ người.
Phải ứng xử như nào cho đúng nhỉ ?
An Nhiên nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào Lạc Lạc, một bên chân mày hơi nhếch lên ý muốn hỏi Lạc Lạc là ai.
“ Ah em quên. Thiếu phu nhân, em tên Diệp Lạc Lạc. Diệp là lá, Lạc Lạc nghĩa là vui tươi. Ba mẹ muốn em luôn vui tươi như hoa lá nên đặt vậy. Em sẽ là người chăm sóc cho thiếu phu nhân trong thời gian tới”
Cô bé cười híp mắt, trông là người hoạt bát, nhanh nhạy. Nhưng một câu thiếu phu nhân, hai câu cũng là thiếu phu nhân khiến An Nhiên có chút khó chịu. Trông cô bé khá giống trẻ vị thành niên, muốn hỏi nhưng không thể nói, cũng không biết truyền đạt qua ánh mắt làm sao.
Nghĩ một lúc, An Nhiên chỉ tay về phía Lạc Lạc, rồi lại chỉ tay về phía mình. Dùng một ngón tay chỉ lên trời, rồi lại ngửa cả hai bàn tay ra trước ý muốn hỏi giữa mình và cô bé ai lớn hơn hoặc hiểu theo cách khác là Lạc Lạc bao nhiêu tuổi.
Lạc Lạc như hiểu ý liền đáp ngay.
“Em nhỏ hơn thiếu phu nhân. Em 20 tuổi”