Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 47: Một ngày đi chơi vui vẻ




“Một thi thể nam vừa được tìm thấy ở tòa nhà bị bỏ hoang. Sau khi xác nhận được danh tính xác định nạn nhân là chủ tịch tập đoàn Bạch thị- Bạch Nghiệp. Hiện trường đang được cơ quan chức năng điều tra làm rõ, hiện hung thủ vẫn chưa bị bắt giữ! Nếu ai là nhân chứng xin hãy tới cục cảnh sát gần nhất để hỗ trợ điều tra !”

Trên đường về lại khách sạn, Mộc An Nhiên vô tình nhìn thấy truyền thông đưa tin chủ tịch Bạch Nghiệp đã bị sát hại tại tòa nhà bị hoang.

Không quá khó hiểu khi tìm được thi thể của ông ta ở đó hoặc có thể là những nơi khác nhưng không được là ở phòng nghỉ của phiên đấu giá. Sở dĩ chủ sỡ hữu vốn không thích dính vào rắc rối. Chuyện có người chết ở nơi hái ra vàng đương nhiên lại càng phải che giấu. Biết rõ sẽ có người thay mình giải quyết ổn thỏa nên Mộc An Nhiên không mảy may lo lắng.

Phía truyền thông còn đưa cả hình ảnh cô con gái Bạch Ái Tuyết khóc lóc thảm thiết bên cạnh thi thể của cha. Mộc An Nhiên cười nhạt ngoảnh mặt đi.

“Giả tạo !”

Lại tiếp tục bước đi ngang qua con hẻm nhỏ, chợt thấy có một đám thanh niên xăm trổ đầy mình đang bao vây một bà cụ, bọn chúng còn làm càn hơn hất cả bó hoa trên tay bà xuống đất, một tên trong số đó điên cuồng giẫm nát những bông hoa đang tươi mới, mặc kệ bà cụ có yếu ớt cầu xin.

“Tôi đã xin lỗi các người rồi, tại sao còn phá nát hoa của tôi chứ ?”

Một tên xỏ khuyên ở môi khoanh tay trước ngực, hống hách lên tiếng.

“Bà tưởng đụng trúng bọn này rồi xin lỗi là xong à ? Có bao nhiêu tiền thì đưa hết đây, biết đâu tụi này đổi ý thả bà đi”

“Tôi không có tiền, các người thả tôi ra đi. Tôi còn phải đi giao hàng”

“Đi giao hàng mà không mang theo tiền, bà tính lừa con nít đấy à ? Lục soát người bả cho tao !” (1)

“Không...! Dừng lại ! Tha cho tôi!”

Tên xỏ khuyên hả hê đứng một bên nhìn đám đàn em khống chế bà cụ.

“BỐP !!!”



Tên xỏ khuyên giật mình, cảm thấy đầu hơi đau, tên đó quay đầu nhìn sau lưng liền thấy Mộc An Nhiên đang tiến dần về phía gã, tung hứng viên đá nhỏ trong tay, khuôn mặt không một sắc thái.

Bị chơi khăm, tên xỏ khuyên tức tím mặt. Gã lao đến Mộc An Nhiên như con dã thú liền bị cô vung chân đá bay sang một bên, lưng gã đập mạnh vào bức tường khiến gã đau đớn không nhúc nhích được, nằm bẹp dưới đất rên rỉ. Đám đàn em vẫn không hay biết gì, Mộc An Nhiên thuận lợi thế nắm tóc hai tên gần nhất giật ngược ra sau, dồn lực ở hai bàn tay mạnh bạo đập hai cái đầu vào nhau khiến chúng nhất thời bị choáng mà ngã xuống đất. Ba tên còn lại thấy thế liền đồng loạt xông lên.

Nếu nói về đấu tay đôi, Mộc An Nhiên tự tin mình dư sức thắng bọn tôm tép này. Chỉ trong thoáng chốc, ba tên cuối cùng cũng ngã lăn ra đất. Mộc An Nhiên cảm thấy chưa hả giận, cô đạp mạnh bàn tay tên vừa giẫm nát bó hoa khiến tên đó đau đớn la lên thảm thiết, gót chân nghiến mạnh từng ngón đến khi nghe được âm thanh “răng rắc”. Cô đạp đi đạp lại nhiều lần như cách gã không thương tiếc sung sướng trên nỗi đau của người khác.

Xong xuôi, Mộc An Nhiên phủi tay bước về phía bà cụ co rúm nép vào một góc tối. Cô đỡ lấy bà cụ, quan tâm hỏi.

“Bà không sao chứ ? Bọn chúng có làm bà đau chỗ nào không ?”

Bà cụ lắc đầu, mỉm cười nhẹ.

“Bà không sao, cảm ơn cháu”

Nhìn đống hoa nát bấy dưới đất, Mộc An Nhiên liền cảm thấy bực mình, lại muốn đánh người, đánh đến khi bọn chúng lết còn không được.

“Hoa nát cả rồi, phải làm sao đây ?”

“Nát rồi thì thôi. An toàn là được. Bà phải về hẹn lại khách hàng rồi gói lại bó hoa khác”

Đột nhiên một câu hỏi thoáng hiện lên trong đầu Mộc An Nhiên.

“Bà chỉ có một mình thôi sao ? Con cháu bà đâu rồi ạ ?”

Bà cụ khẽ cười, ánh mắt đượm buồn, không ngại nói với cô.



“Bọn nó đi định cư ở nước ngoài cả rồi. Mấy năm nay còn chưa thấy mặt mũi đâu"

Lời bà nói như oán trách, vừa thể hiện sự nhớ thương day dứt.

Thế giới này đúng thật nực cười. Người mong ngóng mãi chẳng được, người có lại không biết giữ. Nhìn bà cụ lủi thủi một mình,cô không khỏi thương xót.

“Tiệm của bà có cần người làm thêm không ? để cháu giúp bà nhé ?”

Mộc An Nhiên cảm thấy thương bà cụ tần tảo cực khổ. Cô cũng muốn giúp gì đó cho bà đề bù đắp lại một chút phần thiếu thốn của con cháu bà ấy.

“Tiệm của bà bình thường không đông khách, chỉ có dịp lễ mới kiếm được

chút tiền mưu sinh. Lương nhân viên cũng không có bao nhiêu, cháu vào làm thì thiệt cho cháu lắm !”

“Cháu không sao ! Cháu có thể giúp bà, không có lương cũng được !”

Bà cụ cười hiền, vỗ tay Mộc An Nhiên.

“Cháu là người tốt ! Bà thật không biết phải đền đáp cháu như thế nào !”

“Không cần đầu bà. Tại cháu cũng đang rảnh nên tìm công việc để giết thời gian thôi”

Nói thì nói vậy, thật ra cô cũng sợ những chuyện như vậy lại xảy ra với bà thêm lần nữa. Già cả yếu ớt, không người thân bên cạnh, mưu sinh vốn đã khó khăn lại lại còn đơn độc một mình cùng với tuổi già, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ hành động như cô thôi.

“Vậy à ! Thôi chúng ta về tiệm của bà nhé ! Sẵn tiện giúp cháu biết chỗ làm”

"Dạ!"