Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 39: Trở về




"Nhiệm vụ lần này phiền các con phải bay về thành phố S một chuyến"

An Nhiên rơi vào trầm mặc, đáy mắt lộ lên tia phiền muộn, trong thâm tâm không muốn về nơi đó dù chỉ một chút. Lê Phục Minh quan sát An Nhiên, thái độ của cô có chút lạ, ông hỏi.

"Con không muốn đi ?"

"...Vâng!"

Lê Phục Minh chống hai tay lên bàn, đan các ngón tay vào nhau tạo điểm nâng đỡ chiếc cầm.

"Nhiệm vụ lần này bắt buộc phải là con và Tử Nguyệt cùng nhau thực hiện. Đó là mệnh lệnh của cấp trên"

"..."

"Say này cũng sẽ có rất nhiều nhiệm vụ ở thành phố S giao cho con. Ta không biết ở thành phố S con đã xảy ra những chuyện gì nhưng hoàn thành nhiệm vụ vẫn là điều trên hết"

"Vâng ! Cháu biết rồi chú Lê"

Vì tình thế bắt buộc nên An Nhiên có muốn cũng không được. Cô biết rõ mệnh lênh cấp trên đưa xuống là tuyệt đối và chỉ được thực thi. Đành miễn cưỡng đồng ý trước rồi những cái khác tính sau.

"Để bù cho cháu, ta có tin vui cho cháu đây"

An Nhiên ngẩng đầu, hai mắt lộ rõ vẻ hiếu kì.

"Sao ạ ?"

Lê Phục Minh đưa tờ giấy ra trước mặt An Nhiên. Cô nhanh chóng cầm lấy tò mò đọc thử.

"Người cháu nhờ ta tìm kiếm đã có manh mối. Ta chưa có thời gian rảnh nên chưa đi xác thực manh mối nhưng có vẫn hơn không. Khi nào rảnh tới tìm người đó thử xem. Trong tờ giấy có ghi địa chỉ cụ thể đấy !"

Cầm chắc tờ giấy trong tay, An Nhiên không giấu khỏi sự vui sướng.



"Cảm ơn chú !"

Vài hôm sau.

Lúc 08:45 AM tại sân bay lớn thuộc thành phố S, một cô gái tầm độ từ hai mươi tắm đến ba mươi tuổi, xinh đẹp mĩ miều, vóc dáng chuẩn bao vòng. Với làn da trắng hồng tinh khiết. Đôi môi hồng mềm mại như cánh đào nở, nụ cười đẹp tựa thiên sứ.

Đi theo sau là một cô gái trông nhỏ hơn, cũng hoạt bát hơn. Ngoại hình cân đối như siêu mẫu, nước da trắng hồng căng mịn.

Ai biết được rằng đằng sau nét đẹp thiên thần của hai cô gái lại là những sát thủ được giao đi làm nhiệm vụ.

Một người là An Nhiên. Sở trường dùng súng lục và ám sát cận chiến. Người còn lại là Tử Nguyệt, sở trường hack-er, bắn tỉa, ám sát xa chiến.

Cả hai người đều đeo kính râm che hết gần nửa khuôn mặt nhưng không thể giấu hết sự xinh đẹp ấy.

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh vang lên. Họ nào biết mấy câu nói đó đã lọt vào đôi tai nhạy bén của sát thủ đứng nhất nhìn tổ chức.

"Cô gái đi phía trước khí chất nhỉ ?"

"Cô phía sau cũng xinh đẹp không kém nhé !"

"Ước được hai tay ôm hai em, cả đời này của tôi cũng mãn nguyện rồi. Ha ha..."

Tử Nguyệt đi phía sau đảo mắt nhìn xung quanh, thấy là lạ nên gọi An Nhiên.

"Bây giờ chúng ta đi đâu thế Jin ?"

Cô không trả lời, đứng trước cửa sân bay gọi một cuộc điện thoại.

Năm phút sau, một chiếc xe của hãng Maybach Exelero cùng chiếc Koenigsegg CCXR Trevita màu xám chạy song song với nhau, lướt qua ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đậu ngay lối ra cửa sân bay. Những lời bàn tán cũng sôi nổi hơn trước.

Trong chiếc Maybach Exelero, một người đàn ông bước ra, dưới ánh nắng của mặt trời càng làm tăng độ đẹp trai của người đàn ông này. Nhìn xung quang sân bay, Lưu Trạch Thần thấy hai người phụ nữ đứng cách cậu không xa, nhận ra bóng dáng người quen liền vẫy tay chào.



"An Nhiên"

Cô trông thấy cậu, nhìn Tử Nguyệt rồi cả hai cùng đi về phía Lưu Trạch Thần.

Trải qua năm năm dài đằng đẵng, số lần gặp đếm trên đầu ngón tay, trong mắt Lưu Trạch Thần, An Nhiên đã thay đổi rất nhiều. Nhìn bề ngoài đã đủ thấy sự mạnh mẽ của An Nhiên đã tăng lên, không còn dáng vẽ yếu đuối thuở năm xưa.

"Lâu rồi không gặp! Tôi tới đây để đưa đồ cho cậu"

An Nhiên mỉm cười gật đầu nhẹ xem như chào lại. Đã lâu không gặp, trông Lưu Trạch Thần cũng chững chạc hơn trước. Cách cậu ăn mặc khiến An Nhiên nhìn ra cậu đã có công việc ổn định. Hơn nữa công việc này lại có vị trí rất cao, cô cũng mừng cho cậu.

Một tên vệ sĩ từ trong xe Koenigsegg CCXR Trevita bước ra nhanh chóng leo lên một chiếc xe khác rời đi. Trước khi đi anh ta không quên giao lại chìa khóa cho Lưu Trạch Thần. Cậu chìa chiếc hìa khóa ra trước mặt An Nhiên, nói.

"Của cậu đây !"

An Nhiên nhận chìa khóa, nắm chặt trong tay.

Trước khi về lại đây, An Nhiên có nhờ cậu tìm mua giúp cô một chiếc xe, như vậy sẽ tiện hơn là vận chuyển xe từ

New York sang thành phố S. Mục đích mua xe chỉ để làm nhiệm vụ, chi phí mua đều do tổ chức chi trả nên An Nhiên không lo lắng chuyện gì. Chỉ là không nhờ Lưu Trạch Thần lỡ tay quá trớn, mua hẳn một chiếc siêu xe, còn là hàng hiếm. Bây giờ cô có hối hận cũng không kịp.

"À..." An Nhiên kéo tay Tử Nguyệt, đẩy Tử Nguyệt ra trước mặt Lưu Trạch Thần. "Quên giới thiệu, đây là Khúc Tử Nguyệt" An nhiên lại hướng tay về phía Lưu Trạch Thần "đây là Lưu Trạch Thần tớ từng kể cho cậu nghe đó"

Lưu Trạch Thần cười hiền chìa tay ra.

"Rất vui được làm quen !"

"Hân hạnh"

Tử Nguyệt hơi ngại nhưng cũng vươn tay bắt lấy tay cậu.

"Mà sắp tới hai người sẽ ở đâu ? Hay ở nhà tôi nhé ?"