Bỏ qua chuyện này, giương mắt nhìn Quân Vũ vùi đầu trong đống rượu, thần trí mơ hồ khiến lửa giận trong lòng
Lưu Trạch Thần lại nối lên, cậu căn nhằn.
"Chuyện của cậu và An Nhiên tớ đã nghe qua rồi. Thay vì ở đây uống rượu tại sao cậu không đi tìm cô ấy ?"
"Người của tôi đã đi tìm rồi"
"Ha ! vậy cậu giao phó hết cho đám thuộc hạ. Còn bản thân thì ở đây mặc sức nghiện ngập ?"
Quân Vũ dừng một lát, nói.
"Có tin báo về nói rằng An Nhiên đã xuất nhập cảnh sang New York. Trùng hợp là một tên bảo vệ ở đó đã nhìn thấy dáng vẻ của người chở cô ấy đến sân bay. Những gì ông ta miêu tả...Giống Hệt Cậu"
Đối diện với con ngươi đỏ thẫm không chút sức sống chỉ mang lại cảm giác chết chóc làm cậu lạnh toát người. Bề ngoài cậu bày ra bộ dạng vô tôi và không biết gì nhưng bên trong lòng thì thấp thỏm.
"Cậu thấy sao ? Nếu là tôi, tôi nhất định không mang cô ấy sang New York. Thế lực bên đó của cậu không phải hoạt động mạnh mẽ nhất sao. Quá nguy hiểm rồi"
Dạ Quân Vũ nghiêng đầu cười nhạt, bán tín bán nghi đáp.
"Tốt nhất là không liên quan gì tới cậu !"
Trong giọng nói của anh, Lưu Trạch Thần biết anh đã nghi ngờ mình. Cậu không nói thêm gì. Lặng lẽ đứng đó quan sát Quân Vũ từng bước trở thành con ma nghiện rượu cho tới khi anh lên tiếng.
"Cậu đi đi. Đừng làm phiền tôi"
Quân Vũ uống hết chai rượu này lại tới chai rượu tiếp theo. Lưu Trạch Thần biết không thể khuyên ngăn, cũng không có ý định ở lại thêm. Lúc này không ai khuyên được anh, nếu là An Nhiên thì may ra còn có hy vọng.
Lưu Trạch Thần miễn cưỡng xoay người rời đi. Khi cậu vừa khuất sau cánh cửa phòng, một lát sau lại có tiếng bước chân của ai đó đang tiến về phòng anh,
Quân Vũ xoay đầu y như con robot, nhìn người con gái đang tiến đến gần mình.
Trong mơ hồ, anh nhìn thấy người trước mặt là An Nhiên. Quân Vũ nghệt ra, tay cầm chai rượu cũng bất giác buông thông. Vô thức ôm chặt lấy người con gái trước mặt không muốn buông tay.
"An Nhiên..."
Giọng nói ấm sáp nhưng lại có ý trách móc.
Diệp Khả Ái bị Ôm đột ngột, nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Ngay khi nghe anh gọi tên An Nhiên bên tai, ả mới biết Quân Vũ trong cơn say nhận nhầm người. Phần vì ả cố tình mặc một bộ đồ giống y hệt lúc trước An Nhiên từng mặc nên mới khiến Quân Vũ nhận nhầm.
Trong thoáng chốc, Khả Ái dang hai tay ôm chặt Quân Vũ, thì thào bên tai anh.
"Em đây!"
"An Nhiên..!"
Khả Ái vỗ vỗ lưng Quân Vũ vỗ về.
"Em đây ! Em về với anh rồi!"
Quân Vũ thấy ngờ ngợ, chợt nhận ra điều gì. Anh lập tức đẩy người trong lòng ra. Nâng hai tay dụi mắt nhiều lần, sau đó nhìn kĩ lại người trước mặt. Khi nhận ra người phụ nữ ấy không phải là An Nhiên, lại còn là Diệp Khả Ái, sắc mặt Quân Vũ tối sầm. Hai con ngươi chuyển sang màu đỏ máu, nhanh như thoắt lao đến bóp cổ Khả Ái khiến cô ta giãy giụa. (1)
"Ah... anh làm..cái...gì vậy ?"
"Vì sao cô lại ở đây? Nói mau"
"E...m đến vì...vì lo cho anh...thả …..em ra"
Quân Vũ vẫn chưa nguôi cơn giận, bàn tay bóp cổ Khả Ái càng siết mạnh hơn.
"T...thả ra..."
Khả Ái nhìn Quân Vũ căm phẫn.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Khả Ái, Quân Vũ mới từ từ nới lòng bàn tay đang siết cổ ả.
Giống quá !
Ánh mắt đó .... ánh mắt khi An Nhiên đối diện với anh...lúc nào cũng là ánh mắt đó !
Khả Ái ôm cổ ho khù khụ, liếc nhìn Quân Vũ như muốn giết chết anh. Nào anh để ý đến Khả Ái có nhìn mình như thế nào. Vẫn ung dung cầm rượu lên uống.
"Riết rồi Túc Bảo như chốn không người. Ai thích thì vào không thích thì ra vậy"
Quân Vũ cười khẩy, liếc Khả Ái.
"Anh có lương tâm không vậy ? Em tới đây vì lo lắng cho anh. Anh còn không biết tốt xấu bóp cổ em ?"
"Cô có tâm thật nhỉ? Ngay cả đồ mặc cũng giống An Nhiên"
Khả Ái cứng họng, nhất thời chưa nghĩ ra lời phản biện.
"Mà...tôi nhớ là đã trả cô về Dạ gia rồi mà ?"
"Anh nhẫn tâm thật. Vì yêu nên em mới không màng mọi thứ quay về với anh"
"Ai cần ?"
"Dạ Quân Vũ, anh có yêu em không ?"
Đối diện với nét mặt nghiêm túc của Khả Ái, Quân Vũ chỉ cảm thấy buồn cười.
"Yêu sao ? cô hả ?"
".."
"Cút !"
Giọng anh trầm xuống, ánh mắt sắc bén, ra lệnh cho Khả Ái.
Ả cắn môi, không chịu tuân theo.
"Dạ Quân Vũ, anh nhớ cho kĩ. Trước đây anh yêu tôi thế nào, bây giờ nhất định sẽ yêu như vậy"
"Trước nay tôi có yêu cô sao ?"
Anh thật không nhớ bản thân thích Khả Ái lúc nào. Trước chưa từng có, nay cũng vậy.
"Không lẽ cô tin mấy tin đồn nhảm đó ? Cô không còn nhỏ, lẽ ra não cũng phải nhiều nếp nhăn hơn chứ ?"
"Anh...Nếu không thích tôi vậy tại sao anh cứu tôi lúc ở hồ bơi ?"
Quân Vũ lập tức đáp ngay.
"Vì cô là bạn An Nhiên"
Câu trả lời của Quân Vũ khiến trái tim Khả Ái quặn thắt. Năm lần bảy lượt theo đuổi anh, dù có bị từ chối nhưng
vẫn kiên trì. Những tin đồn không có thât lại tin là thật. Tất cả chỉ để đánh đổi một câu "Vì cô là bạn An Nhiên'
sao ?
"Trước nay chưa từng yêu tôi ?"
"Chưa từng"
Khả Ái cười khổ, trái tim như bị mũi dao xuyên qua, đau đớn khó nguôi.
"Anh phải nghĩ kĩ. Hôm nay nếu tôi rời khỏi đây, sau này tôi và anh sẽ trở thành th...".
Khả Ái còn chưa nói xong đã bị Quân Vũ ngăt lời.
"Dù cô có trở thành cái gì cũng không liên quan tới tôi. Giờ thì cút khỏi đây đi"
Diệp Khả Ái cười trừ, đau khổ rời đi. Trong bóng tối, anh không nhìn ra ả đang khóc.
Khóc vì đau buồn, khóc vì bị từ chối, vì quá điên cuồng theo đuổi tình yêu, đến khi đã bén rễ thì không thể rút ra được...