Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!

Chương 34: Ác quỷ hiện hữu dưới ánh trăng




Ác quỷ hiện hữu dưới ánh trăng

Quân Vũ tỉ mỉ lau vệt máu trên con dao găm, lau tới lau lui đến khi lưỡi dao phản chiếu tia sáng, vẻ mặt anh hứng thú khi thấy những giọt máu đỏ tươi.

Anh tức giận nhưng không bày tỏ ra bên ngoài, anh muốn người khác phải cảm nhận cơn tức giận của anh gấp trăm ngàn lần.

Không một ai trả lời, Quân Vũ từng bước đi ra phía sau một tên vệ sĩ đang bộc lộ sự run rẩy ra bên ngoài, khóe môi anh nhếch lên tạo ra nụ cười tàn ác.

Anh không nói gì cả, vòng tay ôm lấy cổ cậu ta đẩy gương mặt hơi ngước lên đối diện với khuôn mặt anh. Tên vệ sĩ đó sợ hãi đến nỗi nói không nên lời, lắc đầu liên tục.

Quân Vũ bình thản nhìn cậu ta giãy giụa, không một chút cảm xúc nào hiện lên khuôn mặt dính máu như thể đã quá quen thuộc với những cảnh này vậy.

Anh kề lưỡi dao lạnh lẽo lên sườn cổ di chuyển từ từ vào bên trong, vị trí dừng hoàn toàn nằm trên yết hầu một chút. Quân Vũ mạnh tay kéo một đường, máu tươi chạy dọc theo lưỡi dao rơi tí tách xuống nền đất. Tên vệ sĩ không còn sống nữa, chỉ còn lại chút hơi tàn yếu ớt, nhìn Quân Vũ lần cuối rồi nhắm mắt.

Dạ Quân Vũ thản nhiên lau vết máu trên lưỡi dao, tiếp tục đi đến trước mặt tên vệ sĩ cuối cùng.

"Làm ơn tha cho tôi. Nhà tôi vẫn còn mẹ già cần chăm sóc"

Quân Vũ "Ô" lên một tiếng, hai hàng châm mày cũng nâng lên tỏ vẻ bất ngờ.

Ngay sau đó, anh cúi người ghim thẳng dao găm ngay cuống họng tên vệ sĩ đó làm máu phun ra như thác nước.

Chưa dừng lại ở đó, Quân Vũ mạnh tay bóp miệng cậu ta, kéo cái lưỡi đang rụt sâu bên trong, một dao cắt đứt.

Quân Vũ hành động nhanh nhẹn, dứt khoát khiến cậu ta chẳng kịp nói gì thêm, chỉ thấy rất đau trong miệng, khi nhận thức ra được thì đã không còn sống.

Xác người đầy rẫy nằm la liệt dưới đất, máu tươi chảy thành sông, Quân Vũ nhếch môi cười điên dại. Anh phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng khắp nơi toàn là máu. Cảm giác nếu dinh thự Túc Bảo trở thành biển máu cũng không thể nào thỏa mãn được anh.



Quân Vũ vứt con dao trong tay, lảo đảo tiến về phía người đang đứng ở bàn, nói.

"Tiếp theo đến cậu rồi nhỉ? Tống-Vĩ-Hàn ?!"

Đám vệ sĩ chết ngay tức khắc vì để An Nhiên bỏ trốn, không làm tròn trách nhiệm. Riêng Tống Vĩ Hàn thì khác.

Bắt gặp An Nhiên bỏ trốn lại còn không ngăn cản, e là cái chết đau đớn khó coi lắm. Tiểu Vũ bên cạnh cũng sợ hãi mà run rẩy, nép mình sau Tống Vĩ Hàn.

(..)

Hôm sau, Lưu Trạch Thần chở An Nhiên ra sân bay. Cậu muốn tiễn cô đi nhưng bị từ chối thẳng thừng đành lủi thủi quay về một mình, trước khi đi không quên đưa cho An Nhiên tấm danh thiếp và chỉ cách liên lạc với người bạn của ba mình.

Cầm hộ chiếu trong tay, xúc cảm thật khó diễn tả. Có chút không đành lòng dù gì nơi này cũng cho cô bao kỉ niệm.

Đôi lúc cô không kiên cường giống như cô vẫn nghĩ, cũng có rất nhiều thứ khiến cô phải sợ, cô sợ đói, sợ đau, sợ cô đơn. Những lúc như thế, An Nhiên không nhớ nỗi đã vượt qua bằng cách nào. Hiện tại, cô vẫn đang gánh chịu nỗi đau mất người thân, không có cách nào thoát ra được. Bây giờ cô cảm nhận được hóa ra cô lại bất lực đến như vậy.

Bước đi này liệu có phải do cô quá nóng vội hay không ? Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh ba mẹ bị giết hại, hung thủ còn chưa rõ là ai, cô lại nắm chặt tay và hạ quyết tâm.

Sai cũng được, cũng chăng còn gì để mất !

Hoàn thành xong thủ tục cũng là lúc tiếng loa thông báo mời hành khách có chuyến bay đến New York lên máy bay.

Ngoảnh đầu nhìn thành phố lần cuối, cô luyến tiếc khi rời đi nhưng điều đó là bắt buộc, hy vọng một ngày nào đó trở lại, thành phố vẫn chào đón cô.

An Nhiên bất giác mỉm cười, sống mũi hơi cay. Cô xoay người rời đi, bỏ lại tất cả sau lưng bước tiếp trên con đường mới.

Tạm biệt...!