Khi thành phố không còn sáng đèn cũng là lúc An Nhiên và Quân Vũ trở về nhà. Đồng hồ điện tử trên xe điểm
10:00 PM, vẫn còn thời gian hai tiếng cho tới lúc thực hiện kế hoạch.
An Nhiên vội vàng bước lên phòng, không để ý Quân Vũ theo sát phía sau từ bao giờ.
"Này"
Một bàn tay đột nhiên chụp lên bả vai cô, dõng dạc ra lệnh, trong giọng nói có chút men say.
"Dìu tôi về phòng !"
Dứt câu, cả người anh đổ gục trên lưng An Nhiên. Cũng may là cơ thể gầy gò của cô chưa đỗ gục xuống đất.
Thêm nữa cũng vì một phần thuốc đã dần tan hết nên cô cũng tỉnh táo được chút.
Suốt buổi tiệc không biết Quân Vũ đã uống bao nhiêu rượu để rồi giờ đi đứng cũng nghiêng ngã, cả cơ thể toát ra mùi rượu nồng nặc.
An Nhiên không mặc cả lời nói với anh. Chỉ lo làm thật nhanh sao cho vừa làm anh hài lòng, vừa có thể âm thầm trốn thoát trót lọt.
Để Quân Vũ nằm trên giường ngay ngắn. An Nhiên lặng lẽ đứng bên cạnh ngắm nhìn anh.
Từng thước phim ở quá khứ ồ ạt quay về. Những lúc cùng nhau dầm mưa, cùng nhau nấu ăn, cùng xem phim,...Tất cả đều hiện lên rõ ràng. Cả những lời nói yêu nhau cũng vang lên trong đầu không sót một chữ.
Cô sẽ mang những ký ức đẹp đẽ chôn giấu sâu vào trong tim để chúng mãi mãi là quá khứ.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô đứng trước anh mà đau buồn. Đêm nay thật dài nhưng ngày mai rồi sẽ đến, cô sẽ không còn bị giam cầm bởi người mình yêu.
Khi mặt trời dần ló dạng, tất cả chỉ là quá khứ. Rồi mỗi người sẽ đi một đường, khi gặp lại không biết là bạn hay thù, không biết là máu rơi hay mỉm cười chào nhau như người dưng.
Khóe mắt An Nhiên bỗng ẩm ướt. Đột nhiên cô muốn khóc thật to, hét thật lớn để giải tỏa cơn muộn phiền. Muốn kể cho người thân nghe những điều uất ức nhưng người thân cũng chẳng còn.
Cô lau nước mắt, nụ cười như có như không treo trên đôi môi , An Nhiên thủ thỉ.
"Tạm biệt!"
An Nhiên vừa xoay người rời đi liền bị một bàn tay to lớn từ phía sau nắm chặt tay giữ lại. An Nhiên thoáng giật mình, trái tim đập liên hồi, quay đầu lại thấy anh vẫn ngủ cô mới an tâm được một chút.
Nhìn bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình. Dù có chút không nỡ nhưng đã đến lúc cô phải đi. An Nhiên mạnh mẽ gỡ bàn tay ấy ra, dứt khoát quay người rời đi, từ bỏ tình yêu ở sau lưng để tiến về phía trước dù không đành lòng.
Đúng vào lúc nửa đêm, khi dinh thự Túc Bảo chìm vào trong bóng tối, lúc này An Nhiên mới rời khỏi phòng.
Khi đến Túc Bảo, An Nhiên không mang theo gì. Lúc đi cũng vậy, cũng không mang theo gì ngoài ký ức.
An Nhiên đi qua phòng Lạc Lạc, he hé cửa nhìn vào bên trong. Khi xác nhận Lạc Lạc đã thật sự đi ngủ rồi cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. An Nhiên men theo hành lang, di chuyển trong bóng tối, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Để di chuyến đến khu rừng nhỏ, An Nhiên bắt buộc phải đi qua sảnh lớn, đó là con đường duy nhất nối với khu rừng. Tất nhiên An Nhiên không thể đường đường chính chính đi qua sảnh lớn. Cũng vì vậy nên cô đành phải trèo tường vào rừng.
Vì lần đầu tiên trèo tường nên hơi khó khăn. Bức tường là mặt phẳng không có điểm kê chân, An Nhiên phải dùng lực ở chân để cố định độ dính trên tường, vài lần dùng không đủ sức đã làm cô bị trượt xuống đất, những vết xước theo đó cũng được hình thành trên khắp cơ thể.
Chật vật một hồi cũng thành công trèo qua bức tường, né tránh sự quan sát của vệ sĩ. An Nhiên đi thẳng vào khu rừng tối om.
Buổi tối trong rừng khó tránh gặp nguy hiểm, tầm nhìn cũng trở nên hạn hẹp vì thiếu ánh sáng. An Nhiên cứ đi thẳng theo cảm tính, được một đoạn thì cô sơ ý giẫm phải đinh nhọn dưới đất.
Chiếc đinh to như cọng dây điện và dài khoảng chừng 3cm. Dù đau nhưng An Nhiên vẫn cố nén lại. Đã đi đến bước đường này, không thế vì bị thương mà kế hoạch đổ vỡ.
Nhìn vết máu chảy ra ở lòng bàn chân. Chiếc đinh nhọn đâm sâu đến nỗi chỉ thấy được một chút phần gốc của nó. An Nhiên cắn môi ngăn tiếng la phát ra, mạnh mẽ giật phăng cái đinh nhọn, máu tươi cũng từ đó chảy không ngừng. Thời gian cấp bách nên cô không kịp sơ cứu. Để mặc cho vết thương chảy máu nhuốm xuống nền đất.
Trong khu rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gọi của ai đó.
"Thiếu phu nhân ?!"
An Nhiên chôn chân tại chỗ, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Thứ cô sợ nhất không ngờ lại đến rồi.
An Nhiên từ từ quay đầu lại nhìn phía sau, hy vọng bản thân sẽ nghe nhầm.
Trong bóng tối bước ra, Tống Vĩ Hàn cùng Tiểu Vũ đang nhìn chăm chăm vào cô, vẻ mặt của Tống Vĩ Hàn ngạc nhiên như thể không tin vào mắt mình.
Biết mình đã bị lộ, An Nhiên không nói gì, cắm đầu chạy về phía trước thật nhanh, Tống ĩỹ Hàn cùng Tiểu Vũ chạy theo, liên tục gọi với theo.
"Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân dừng lại!"
Nghĩ nếu cứ bị gọi thế này, đám vệ sĩ và Quân Vũ sẽ nhanh đến đây sớm mất. An Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn
Tống Vĩ Hàn, cười khổ.
"Nếu cậu còn coi tôi là thiếu phu nhân, xin cậu hãy để tôi đi. Có được không ?"
An Nhiên khẩn thiết cầu xin khiến Tống Vĩ Hàn bối rối không biết phải làm như thế nào. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ thiếu phu nhân, thân là vệ sĩ anh không thể trơ mắt nhìn thiếu phu nhân gặp nguy hiểm.
An Nhiên nói tiếp.
"Tiểu Vũ..!"
An Nhiên gọi Tiểu Vũ, tiếng gọi tha thiết vừa trìu mến. Tiểu Vũ hơi cúi đầu, lui một bước. Nó liếc nhìn An Nhiên với ánh mắt buồn bã.
Thấy tình hình đã ổn, An Nhiên vội vã rời đi. Tống Vĩ Hàn muốn đi theo nhưng lại bị Tiểu Vũ bên cạnh gặm áo ngăn lại.
Hành động của Tiểu Vũ khiến Tống Vĩ Hàn bất lực, nhìn theo bóng lưng dần khuất trong bóng tối, tự hỏi làm như vậy liệu anh đã làm tròn sứ mệnh của một vệ sĩ hay chưa ?
"Đi lĩnh phạt thôi Tiểu Vũ!"
An Nhiên lao thẳng về phía trước, mặc cho những gai nhọn đâm vào cánh tay, những vết xước cứ rỉ máu. Cô đi thẳng đến nơi có ánh đèn mập mờ sáng sau tán lá cây. Chỉ còn một bước nữa là thành công. An Nhiên chùi hai tay vào áo sau đó bám lấy thành bức tường. Lần thứ hai leo có kinh nghiệm hơn lần đầu. Rất nhanh An Nhiên đã leo sang bên kia tường.
Phía bên kia bức tường là thành phố nhộn nhịp đang chào đón cô. Mùi hương của tự do hòa vào làn gió mát rượi.
Lúc này An Nhiên không thể diễn tả hết niềm vui sướng trong lòng, vui đến nỗi phải rơi lệ. Tự do thật sự đã đến với cô rồi !
Cầm cây bút trong tay, An Nhiên đi tìm người trong miêu tả của Lưu Trạch Thần.
Thấy một người đội nón đen, trên nón khắc chữ A hoa có đôi cánh, đứng dưới gốc cây mận hệt như trong miêu tả,
An Nhiên hoài nghi đi đến. Chìa cây bút ra trước mặt người đó. Anh ta không nói gì, mở cửa xe để cô vào trước rồi nhanh chóng lên xe, khởi động xe rời đi.