"Đến bây giờ An Nhiên vẫn nghĩ là anh giết cả nhà cô ấy đấy"
Trái tim An Nhiên như bị bóp chặt, cô bị sốc đến nỗi thở cũng không được. Lời Khả Ái nói khiến tảng đá trong lòng An Nhiên bỗng trở nên nặng nề.
Là anh không giết đúng không ?
Người giết cả nhà cô không phải Quân Vũ ?
An Nhiên vẫn luôn hy vọng rằng Quân Vũ sẽ không giết cả nhà cô. Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn luôn hy vọng.
Hy vọng sự thật sẽ không như những gì cô nhìn thấy. Hy vọng ông trời sẽ cho cô sự cứu rỗi cuối cùng này.
Là thật sao ?
An Nhiên cũng không tin được những gì mình vừa nghe thấy. Cô che miệng, nén sự yếu đuối vào trong. Cảm xúc bây giờ rất hỗn loạn, vui buồn đều có, giận dữ cũng có.
Trong đầu nhớ lại những gì Vũ Trạch Thần đã từng nói, thêm những lời vừa nghe được từ Khả Ái, An Nhiên không biết bản thân nên vui hay nên buồn, có nên tin là thật không ? trong lòng cô vốn đã có đáp án rồi.
Vừa nói hết câu, Khả Ái bị Quân Vũ đẩy ra, anh đè ả trên ghế, hung hăng bóp chặt cổ ả, gắn giọng.
"Cô nên tiết chế lại thì hơn"
Khả Ái bị đè dưới ghế cười khẩy đắc ý.
"Không đúng sao ? Em nói gì sai à ? Đường đường là Dạ thiếu gia người người ngưỡng mộ, người người cung kính, ngang tàn lãnh khốc, vậy mà lại không dám nói ra sự thật"
Khả Ái càng nói càng độc khiến Quân Vũ tức giận, bàn tay không tự chủ được bóp mạnh trong vô thức.
"Anh dám...ra tay với...em...h..ậu quả anh cũng biết rồi...đó"
Anh như người mất lí trí, nét mặt lạnh lùng không biến sắc, hai con ngươi đỏ thẫm nhìn con mồi, hệt như anh của đêm đó.
Ở trong tủ quẩn áo, An Nhiên nghe rõ mồn một, những gì không nên thấy cũng đã thấy, thứ không nên nghe cũng đã nghe rất rõ. Cô sợ rằng nếu cứ để vậy thì Khả Ái sẽ tắt thở mà chết. Nhưng cô cũng không thể xông ra cứu người. Tình thế bây giờ không tiến mà cũng không lui được.
Gân xanh trên cổ Khả Ái nổi lên, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, ả giãy giụa vặn vẹo cơ thể một lúc lâu thì Quân Vũ mới chịu buông tay.
Khả Ái ôm lấy cổ, hơi thở dồn dập, hai mắt mở to trừng Quân Vũ.
Đột nhiên Quân Vũ cảm thấy cơ thể kì lạ. Đầu óc choáng váng, cả người nóng ran như bị lửa đốt, tầm nhìn trước mặt cũng mịt mờ, ngay cả người trước mặt cũng nhìn thành hai người.
Quân Vũ vô thức lùi ra sau vài bước đến khi đụng vào cạnh giường, anh ngồi thụp xuống. Vươn tay bóp mạnh trán, cố lấy lại bình tĩnh.
Khả Ái biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng liền nhân cơ hội đi đến bên cạnh Quân Vũ. Ả ôm lấy anh, để anh cảm nhận sự mát lạnh ả mang đến.
Nhìn Khả Ái hành động khả nghi, lại nhìn ly rượu đang đặt trên bàn, Quân Vũ liền đoán ra được bản thân đã bị chuốc xuân dược. Đúng như những gì Khả Ái mong đợi, anh cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể ả. Khao khát muốn có được cái lạnh đó.
Nhưng Quân Vũ vẫn còn xót lại một chút tiền thức, biết rõ điều này là không nên. Anh cắn môi đến khi bật máu mới tỉnh táo được một chút.
"Cô đúng là rắn độc...ha!"
"Ai bảo anh luôn từ chối em. Nếu gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng thành thuyền thì anh sẽ không bao giờ xa em nữa"
Khả Ái nắm tay Quân Vũ áp vào má mình.
"Quân Vũ à, là em yêu anh trước. Anh phải là của em. Mãi mãi là của em"
Quân Vũ hất mạnh tay, khí tức chết người tỏa ra từ cơ thể anh.
"Còn không cút khỏi đây, tôi sẽ kêu người ném cô vào nhà giam"
Khả Ái vốn không nghĩ Quân Vũ lại tuyệt tình đến mức này. Nhưng thôi, những chuyện vừa rồi cũng khiến ả mất hứng rồi, có cố thêm cũng không vui vẻ là bao. Sau này sẽ còn nhiều cơ hội.
Khả Ái rời đi đến nhìn cũng không quay đầu nhìn một cái.
Quân Vũ ở trong phòng, sự bình tĩnh cũng dần biến mất. Anh mệt mỏi ngã lưng xuống giường, hơi thở dồn dập, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
An Nhiên ở trong tủ thấy mọi thứ đã yên ắng, cũng không dám ra ngoài liền. Chờ đợi thêm một khắc, thấy đã ổn mới từ từ hé cửa tủ bước ra.
An Nhiên nhẹ nhàng bước đi không gây ra tiếng động nào. Đi ngang qua giường lớn, trông thấy Quân Vũ, lòng cô lại gợn sóng.
Quân Vũ nằm bất động như pho tượng. Quần áo trên người thì xộc xệch, hai cúc áo đầu tiên bị gỡ ra để lộ nước da ngăm cùng cơ ngực săn chắc. Anh để tay lên mặt che đi đôi mắt, có vẻ đang rất khó chịu nên mặt mày mới nhăn nhó thế kia.