Dinh thự Túc Bảo đứng đầu trong danh sách chính phủ là căn dinh thự giàu có nhất, thiết kế độc đáo nhất thành phố. Chủ sở hữu căn dinh thự Túc Bảo này là Ngôn Quân Vũ- chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ.
Khoác lên mình vẻ ngoài tráng lệ, nguy nga nhưng không một ai biết rằng dưới tầng hầm dinh thự lại tồn tại một dãy nhà giam. Những ai bị bắt đến nơi này đều nằm ngoài quyền quản lí của chính phủ. Tức là một khi họ đến nơi này, chính phủ không thể can thiệp vào. Tầng hầm Túc Bảo là ngoại lệ của luật pháp, hoạt động độc lập tách biệt và chỉ duy nhất một người có thể kiểm soát được nơi này.
Tất cả những người được đưa vào đây chỉ có thể ‘chết’ hoặc ‘chờ chết’ và không có lựa chọn thứ ba. Đặc biệt tầng hầm Túc Bảo được thiết kế có 1 0 2 nên sẽ không một người nào có thể thoát ra được. Và nếu có may mắn thoát ra được cũng sẽ bị truy lùng và bắt vào lại. Vậy nên cái nhà giam này sẽ không có người canh cửa tù, không lính gác và cũng không có người túc trực.
Nhưng chỉ duy nhất phòng giam số ba là nơi có tất cả những điều đó.
Vì sao ư ?
Bởi tất cả mọi người từ người làm đến phạm nhân đều biết phòng giam số ba đang giam giữ ‘món đồ của chủ tịch’.
(...)
Trong căn phòng giam tăm tối chỉ được chút ánh sáng len lỏi của mặt trăng bên ngoài. Có một người con gái vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Mí mắt lờ đờ mở như không mở. Sắc mặt trắng bệch, đôi môi hơi tái vì cái rét lạnh của mùa đông, cả người tiều tụy, xanh xao.
Người ta nói rằng tâm hồn của thiếu nữ đều được thể hiện qua ánh mắt. Chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ biết được tâm trạng của họ. Nhưng người con gái này đến mắt cũng không có lấy một tia sáng. Hai con ngươi đen tuyền tựa như cái hố không đáy. Cả cơ thể gầy gò ốm yếu như giọt sương mai, ấy vậy mà tay chân đều bị xích sắt xích lại khiến ai trông thấy cũng đều phải thốt lên “Thật đáng thương!”.
An Nhiên ngước đầu cố di chuyển ánh mắt về phía mặt trăng đang lấp ló sau ô cửa sổ, thất thần vài phút.
Trong vô thức buột miệng cảm thán “Thật xinh đẹp!”
Ánh trăng đẹp đến mức lay động lòng người. Thuần khiết và kiều diễm. Chẳng hiểu sao mỗi khi nhìn trăng sáng trên trời , An Nhiên như lại nhìn thấy bản sao của mình.
Trăng đẹp đẽ trong mắt mọi người. Trăng tỏa sáng giữa bầu trời đêm đen. Trăng thuần khiết và gần gũi nhưng lại bị giam cầm bởi thời gian.
Trăng không được mọc theo ý mình, phải dựa theo giờ giấc đã quy định. Còn cô bị giam cầm bởi chính người mình yêu thương.
Đau đớn lắm!
Đau đến thấu tận tâm can!
Nếu cái chết là cách giải thoát tốt nhất thì đó là cách An Nhiên chọn đầu tiên. Nhưng hiện thực không như tưởng tượng.
Muốn chạy trốn lắm nhưng không thể thoát ra được. Giống như chú chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng sắt, sẽ mãi mãi không được tự do nếu chủ nhân của nó không cho phép.
Còn nhớ có lần cô đã muốn tự sát bằng cách đập đầu vào tường vô tình lại bị đám người canh cửa phát hiện và ngăn cản. Họ báo cáo việc này với Dạ Quân Vũ làm anh ta ra lệnh bỏ tất cả những đồ đạc có khả năng tự sát và không chừa một thứ gì ngoài chiếc giường, cái bàn và một cái ghế. Ngay cả nước uống phải được người khác mang vào. Cho nên phòng giam của An Nhiên cứ cách nửa tiếng là có người đi vào.
Cũng từ hôm đó, An Nhiên lại có thêm gánh nặng. Tay và chân cô đều bị xiềng xích. Vốn đã mất tự do giờ di chuyển cũng khó khăn.
Bỗng có tiếng bước chân từ xa vọng đến, chỉ nghe thôi An Nhiên cũng đoán ra được là ai. Đôi mắt An Nhiên mơ hồ rũ xuống rồi từ từ nhắm lại,không
quan tâm thực tại.
Hai tên vệ sĩ thấy có người bước đến, liền nhanh chóng mở cửa cho người đó vào rồi lại mau chóng đi đâu mất.
Dãy hành lang trên tầng hai ngoại trừ phòng giam số ba thì tất cả các phòng còn lại đều không có người. Thường ngày vốn dĩ đã yên tĩnh nhưng bây giờ lại yên tĩnh hơn.
Người đàn ông đứng trước mặt An Nhiên , nhìn thấy mâm cơm trên bàn vẫn còn nguyên vẹn liền không vui trong lòng.
“Bỏ bữa nữa?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh.
Mặc kệ người trước mặt có thái độ như thế nào, bực tức ra sao, An Nhiên vẫn nhắm chặt hai mắt, không chút động đậy. Hành động của An Nhiên vừa thuận tiện nhóm lên đốm lửa giận trong lòng người trước mặt.
Dạ Quân Vũ mạnh mẽ phất tà áo, quỳ một chân đối diện với An Nhiên, bàn tay lạnh lẽo nắm cằm cô, gương mặt nhợt nhạt hiện ra trước mắt anh nhưng không đủ làm anh rung động.
“Chán ghét tôi đến nổi mắt cũng không thể mở để nhìn tôi ?”
Quân Vũ lạnh nhạt hỏi, hai hàng chân mày chạm vào nhau. Đáp lại anh chỉ có tiếng gió rít bên ngoài, người anh muốn trả lời lại không muốn nói chuyện với anh. Mãi mấy phút sau, An Nhiên điềm tỉnh mở mắt, hai mắt trừng to nhìn thẳng người trước mặt, khuôn mặt lạnh như băng, thù hận lập tức trỗi dậy xâm chiếm tâm trí cô.
“Anh lại... muốn... gì... ở tôi?”
Nhờ ánh trăng bên ngoài mà An Nhiên có thể nhìn rõ gương mặt mà cô hằng đêm luôn nghĩ tới. Lúc trước là vì yêu, bây giờ là vì hận.
Trời sinh khi vừa chào đời, Quân Vũ là đứa bé bụ bẫm, đáng yêu. Càng lớn, nét đẹp của anh ta càng nở rộ. Chính vì vậy anh ta luôn được lòng mọi người, khiến bao cô gái gục đổ từ vẻ đẹp đến tài năng thiên bẩm. Trong đó bao gồm cả An Nhiên.
Một gương mặt sáng sủa, tuấn tú không góc chết. Một đôi mắt khiến ai nhìn vào cũng phải đắm chìm. Một thân hình vạm vỡ, cao to lúc nào cũng toát ra khí chất cao cao tại thượng.
Quân Vũ không nói không rằng, đẩy mâm thức ăn ra trước mặt An Nhiên, ý muốn nói cô phải ăn chúng.
An Nhiên nhếch miệng cười chua xót, khó khăn thốt ra từng chữ.
“...Ăn uống bây giờ còn ...ý nghĩa gì nữa chứ ? Cũng là một... trong cách ...duy trì mạng sống mà thôi. Nhìn xem... bây giờ tôi chẳng còn gì. Gia đình không có, người yêu... cũng không. Không danh ...không phận, không nhà ... không cửa như một người ...vô gia cư. Vậy thì... sống ...còn ý nghĩa gì nữa chứ?”