Cuối cùng Tiết VânPhong chọn một chiếc cốc thủy tinh có hình dáng đẹp đẽ làm quà tặngGiang Ly, tôi nhìn thấy giá tiền của chiếc cốc đó, gắng sức lắc đầu cảmthán, thanh niên thời này đều bị hủ hóa rồi…
Để cảm ơn tôi, TiếtVân Phong dự định mua cho tôi một bộ nữ trang, đối với việc tôi cầu màkhông được này, dù gì tiền của giai cấp bóc lột bọn họ đều là cướp đoạttừ trên người của giai cấp vô sản, hôm nay tôi đại biểu cho giai cấp vôsản giúp bọn họ tiêu một chút tiền nhỉ?
Tôi di dạo trong khu đồ nữtrang một vòng, nhìn cái này cũng thích, cái kia cũng thích, đang khôngbiết làm thế nào, cúi đầu nhìn qua nhìn lại, làm bộ dạng cân nhắc, bấtngờ đụng phải một người. Thế là tôi ngẩng lên nhìn một cái, nhất thờikinh ngạc.
Đối phương cũng ngạc nhiên không kém. Ông ấy nhìn tôi, bờ môi run rẫy, nói không thành lời.
Tôi nhìn ông ấy, miệng không chịu nghe lời cất tiếng gọi: “Bố.”
Thế là người được tôi gọi là “bố” càng thêm kích động, từ bờ môi cơn runrẫy lan tỏa ra khắp toàn thân, như bị điện giật vậy, đến đứng cũng không vững nữa. Nếu như tôi là một người không quen ông ấy, chắc chắn sẽ chorằng bệnh tim của ông ấy đột nhiên tái phát, không được rồi.
Ôngấy run rẫy đưa tay lên, dường như muốn sờ thử xem tôi có phải là thựckhông. Trong lòng tôi có chút mẫu thuẫn, lùi về phía sau một bước nhìnông ấy.
Thế là ông ấy lặng lẽ hạ tay xuống, nhìn khuôn mặt tôi, ấp úng: “Con…cuối cùng cũng chịu gọi ta…một tiếng “bố” rồi.”
Tôi cúi đầu không nói. Tôi không rõ tâm trạng của mình lúc này. Có phẫn nộkhông? Tôi cho rằng tôi sẽ phẫn nộ, nhưng thực sự không có, tôi cũngkhông biết từ khi nào, sự hận thù của của tôi đối với người này đã bịtình cảm khác thay thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, lúc này mặt ôngấy có rất nhiều nếp nhăn, có mấy nếp nhăn còn hằn rất sâu. Tóc mái củaông ấy đã hơi bạc, hoàn toàn không còn vẻ trẻ trung của năm xưa…Ông ấythực sự đã già rồi, so với lúc ông bỏ đi năm đó, già hơn nhiều quá.Trong lòng đột nhiên trào lên cmar giác thương cảm, không biết vì sao.
Tiết Vân Phong đứng bên cạnh nhìn thấy hoàn cảnh này, hơi khom lưng về phía bố tôi, gọi một tiếng “bác”
Bố tôi gật đầu với Tiết Vân Phong, sau đó nhìn tôi, trong ánh mắt đó có một thứ không không thể rõ ràng đang chảy thành dòng.
Lúc này một người phụ nữ trung niên đi đến bên cạnh ông ấy, kéo tay hỏi: “Anh nhìn xem em mặc bộ đồ này có đẹp không?”
Ông ấy quay lại nhìn bà ta một cái, chiếu lệ nói: “Đẹp lăm, đẹp lắm.”
Lúc này người phụ nữ trung niên cũng phát hiện ra chúng tôi rồi. Bà ta nhìn chúng tôi một chút, sau đó hướng ánh mắt nghi vấn đến ông ấy.
Ông ấy buông tay của bà ta, nói: “Đây là Tiểu Yến.”
Người phụ nữ kia gật đầu thân thiện với tôi, tôi cũng đành cười cười với bà ta, gọi một tiếng “dì”
Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng. Người phụ nữ trung niên kia mượn cớ đi thay đồ, rồi rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ đó,nói với bố tôi: “Thế nào? Ở bên cạnh một bà vợ giàu có ư?”
Ông ấy cười khổ: “Bà vợ giàu có làm sao mà thích bố chứ.” Nói rồi, ông ấy lạigiải thích: “Chỉ là bố có vận khí tốt, kiếm được một khoản mà thôi.”
Thế là tôi chẳng biết nói gì nữa.
Ông ấy đột nhiên nói: “Vậy thì chúng ta xuống quán cà phê bên dưới ngồi một lát nhé?” Trong giọng điệu tràn đầy sự mong đợi, tôi nhất thời không nỡ từ chối…Trong Ký ức rất ít khi nghe thấy ông nói những lời như thế này.
Tiết Vân Phong quay về trước, tôi và bố tôi cùng ngồi trong quán cà phê ở tầng một khu thương mại.
Ngồi một lúc lâu, cuối cùng ông ấy lên tiếng: “Gần đấy con sống tốt chứ?”
Tôi: “Cũng được.”
Ông ấy: “Giang Ly là đứa không tồi, phải biết trân trọng nhé!”
“Con trân trọng, anh ấy cũng chưa chắc biết trân trọng.”
Tôi nói rồi, còn cố ý sâu xa nhìn ông ấy một cái, tin chắc là ông ấy hiểu ý của tôi.
Thế là ông ấy thở dài nói: “Tiểu Yến, bố biết con không muốn tha thứ chobố, nhưng con đã từng nghĩ chưa, nếu như lúc đầu bố không ly hôn với mẹcủa con, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ như thế nào?”
Tôi cúi đầu không nói, giả thiết này tôi chưa từng nghĩ đến.
“Có lẽ chúng ta sẽ thích ứng được với đối phương, nhưng bố và bà ấy kết hôn được gần hai mươi năm, chưa từng có xích mích, con cảm thấy thêm mườinăm nữa, xác suất chúng ta tiếp nhận được đối phương lớn như thế nào?”
Tôi cau mày: “Phiền bố dừng có tìm cớ cho việc phản bội của mình nữa.”
Ông ấy không biết làm thế nào, gật đầu nói: “Bố biết con hận bố, cách nghĩcủa đứa trẻ như con dễ dàng bị tuyệt đối hóa, trong mắt không thể dungnạp được nửa hạt cát.” Ngừng lại một lát, ông ấy lại nói: “Thực ra, vừarồi ở trong trung tâm thương mại con có thể gọi một tiếng “bố”, bố đãrất mãn nguyện rồi.”
Tôi muốn nói với ông ấy, thực ra tôi đãkhông hận ông ấy nữa rồi, bây giờ trong mắt tôi ông ấy chỉ là một ngườiqua đường, nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng này của ông ấy, tôi lạikhông nói ra được, dù gì ông ấy và người qua đường cũng có sự khác biệt, nếu như tôi tùy tiện gọi một người qua đường là “bố”, vậy người khácchắc chắn sẽ nghĩ tôi là bệnh nhân tâm thần. Còn ông ấy sẽ hưng phấn đến mức nói không thành lời.
“Tiểu Yến, những năm qua bố thường nhớđến con. Con có còn nhớ không, mấy năm đầu, bố đi thăm con, mang loạikẹo con thích ăn nhất, con giả vờ như không nhìn thấy bố, còn tránh bố.Khi đó bố thực sự có chút hối hận, hối hận đã ly dị mẹ con. Nhưng mà sau này bố lại ôm hy vọng nghĩ, có phải con chỉ nhất thời tức giận với bốkhông, đợi qua một khoảng thời gian nữa là sẽ tốt thôi? Suy nghĩ này ởtrong lòng bố mấy năm, sau này ánh mắt con nhìn bố càng lúc càng khôngbình thường, bố cũng coi như hiểu rồi, con hận bố, hận đến tận xươngtủy. Khi đó bố vô cùng buồn bã, nhưng lại không dám đi gặp con, sợ connhìn thấy bố sẽ không vui.”
Trong lòng tôi dường như có một thứgì đó đang quấn lại vậy, thật khó chịu. Thế là tôi nói: “Những chuyệnquá khứ xa xôi này bố đừng nhắc lại nữa.” Nói rồi tôi buồn.
“Không được, Tiểu Yến, bố cũng đã nghĩ rồi. Bố buồn mười năm rồi. con chỉ buồn một chút này thôi, nghe bố nói một chút nhé, có lẽ sau này chúng takhông còn cơ hội gặp mặt, nói chuyện như thế này nữa. Hôm nay con đồng ý ngồi với bố một lát, bố cũng rất bất ngờ, thực sự…
trước đây con đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn bố lấy một cái. Thực sự con không biết bốmuốn gặp mặt con nhiều như thế nào đâu, nhưng mà bố lại sợ con không vui khi nhìn thấy bố, cho nên cũng không dám đi tìm con, thật mâu thuẫn. Có khi mẹ của con gửi một số bức ảnh của con cho bố, những chuyện này conkhông biết nhỉ? Bố nghĩ rằng bà ấy không dám nói cho con biết. Thực racó một khoảng thời gian bố cũng nghĩ, không hiểu vì sao rõ ràng ly hônlà bố và mẹ con. Hai đương sự ly hôn đều có thể hòa bình dẹp bỏ mâuthuẫn, chiến tranh để sống êm đẹp. mà con gái, vì sao luôn thâm thù khổhận với bố. Sau này mẹ con nói cho bố, đây là “yêu càng sâu, hận càngnhiều”, vì con quá để ý…Lý do này khiến bố vui mừng mấy ngày liền.
Mấy năm nay bố luôn nằm mơ gặp được con, gặp con của các giai đoạn khácnhau. Khi con mới tập đi, cả bàn tay nắm lấy một ngón tay của bố, cẩntrọng cất bước đi. Khi bố kéo bàn tay nhỏ của con đi bộ trong tiểu khu,ông Trương nhà hàng xóm mỗi lần nhìn thấy chúng ta, đều sẽ nói bố đang“lừa con gái”…Mỗi lần mơ giấc mơ này, bố luôn cười khi tỉnh dậy, làm cho người bên cạnh giật thót mình.
Còn nữa, con thi ngữ văn khôngđổ, mỗi lần con đều giấu sau lưng mẹ, bảo bố ký tên vào sổ điểm cho con. Con biết bố không nỡ mắng con. Thành tích ngữ văn của con cao nhất làcó một lần được sáu mươi lăm điểm nhỉ? Lần đó giáo viên hình như cònchấm nhầm một câu, thực ra con có thể thi được sáu mươi bảy điểm. Bố nhớ khi dó con vì hai điểm này, suýt chút nữa đã khóc, vẫn là bố mua kemcho con, mới dỗ dành được con.
Còn nhớ một cậu con trai trong lớp khi con học trung học phổ thông đưa thư tình cho con không? Khi đó conkhông cẩn thận bị bố nhìn thấy, bức thư từ chối đó, vẫn giống như bốgiúp con viết vậy…Bức thư tình của cậu con trai kia, con đưa cho bốvứt, thực ra bố vẫn lại đến bây giờ…”
Tôi cảm thấy cổ họng tắc nghẹn lại, mắt cay cay, cố kìm nén: “Bố đừng nói nữa được không, những việc này đã xưa lắm rồi…”
“Tiểu Yến, chuyện bố và mẹ con ly hôn cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, con chẳng phải cũng nhớ mãi không quên sao? Bố biết con hận bố…”
Tôi cắt ngang lời ông: “Con đã không hận bố nữa rồi.”
Ông ấy mở to mắt nhìn tôi: “Con nói cái gì?”
Tôi khịt khịt mũi, ngẩng đầu cố kìm nén nước mắt: “Con đã không hận bố nữarồi, thật sự…con luôn muốn hận bố nhưng mà đã hận không nổi nữa rồi. Đãqua nhiều năm như vậy rồi, bố và mẹ con đều sống rất tốt.”
Ông ấy kích động gọi tôi một tiếng: “Tiểu Yến”, nói không nên lời nữa.
Tôi tiếp túc nói: “Trước đây con vẫn luôn cảm thấy một người đàn ông rờibỏ một người phụ nữ là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng mà sau này nghĩlại, dường như cũng không nghiêm trọng như vậy. Mẹ con không có bố, sống còn tự tại hơn so với khi bố còn ở bên cạnh, con cảm thấy nếu bà ấytiếp tục ở với bố, có thể thực sự không được sống thoải mái như bây giờ.
Còn Vu Tử Phi, lúc đầu con cho rằng, không có anh ta, con sẽ không có cảthế giới. Nhưng mà sau này thì sao? Bây giờ con sống rất tốt, còn Vu TửPhi, khi gặp con trong cùng một công ty, đều lặng lẽ rời đi. Giang Lynói con người con quá cực đoan, lúc đó con không còn tin, nhưng mà bâygiờ nghĩ lại, thực sự là như vậy. Thực ra con nên sớm bỏ qua nhữngchuyện này, thực sự không phải là chuyện gì to tát cả. Một người sốnghạnh phúc không, quyết định bởi thái độ sống của chính bản thân anh ta,hoặc là cps trung thành với anh ta không.”
Ông ấy gật gật đầu, kích động nhìn tôi: “Tiểu Yến, con đã trưởng thành hơn nhiều rồi.”
Tôi cười với ông ấy, cuối cùng có người nói tôi trưởng thành rồi. để chobọn Giang Ly và Vương Khải kia đi chết hết đi nhé, bố đẻ tôi mới làngười hiểu tôi nhất!
Ông ấy có chút do dự: “Vậy thì…”
Tôi: “Yên tâm đi, bố vẫn là bố của con, hơn nữa, mãi mãi là như vậy.”
Ông ấy vui mừng nắm lấy tay tôi, mắt long lanh.
“Con không để bố tiếp tục nói là bởi hễ bố nhắc đến những chuyện này, conliền muốn khóc, thật sự…con cho rằng con có thể xóa sạch những chuyệnnày khỏi đầu, nhưng mà kết quả thì, không thể nào. Giang Ly nói, conkhông thể nào vì một sai lầm của bố mà quên đi tất cả những điều tốt bốđối với con trong mười sáu năm, bây giờ xem ra, anh ấy nói hoàn toànchính xác, bố đẻ vẫn là bố đẻ, bố đối tốt với con, con đều ghi nhớ hết.Đáng thương cho tấm lòng của những người làm cha mẹ trong thiên hạ, lúcđầu là con không hiểu chuyện, khiến bố đau lòng.”
“Tiểu Yến, Giang Ly khiến con thay đổi rất nhiều.”
Tôi cười, lau khóe mắt, nói: “Được rồi, anh ấy cũng chỉ miệng lưỡi tương đối giỏi một chút mà thôi.”
Ông ấy cười cười, cẩn thận hỏi: “Tiểu Yến, tối nay bố có thể mời con ăn bữa cơm không?”
Tôi lắc đầu: “Không được, con phải về nấu cơm cho Giang Ly.”
Ông ấy thất vọng, gật gật đầu, không nói nữa.
Thế là tôi lại nói: “Nếu như bố không để ý, có thể ăn tối cùng bọn con.”