Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi - Chương 42




Nể... tình... em... thích... tôi....

Tai Khuynh Thành đỏ gay, sau đó lại dấy lên tâm tư không thể mô tả, có chút tức giận, có chút xấu hổ...

Thành Trì chú ý quan sát Khuynh Thành, đôi mắt đen nhánh như thể hút hết toàn bộ lí trí của cô.

Bất ngờ Khuynh Thành cảm thấy âm thanh xung quanh đều quay trở lại, cô nghiến răng, tỏ ra lạnh lùng: "Ai thích anh chứ, anh đừng tưởng ai ai cũng thích anh như vậy!"

Thành Trì tươi cười rạng rỡ nói: "Không sao, tôi sẽ không nói với người khác đâu, vì thế em đừng mắc cỡ!"

Cô mắc cỡ cái gì mà mắc cỡ?

Khuynh Thành hạ giọng: "Anh buông tôi ra trước đi!"

Thành Trì bình thường nhìn hơi gầy, có điều cơ bắp trên người thì vô cùng săn chắc, đồng thời sức lực cũng rất mạnh!

Thành Trì trong lòng hài lòng liền buông tha cho Khuynh Thành, để cô có thể đứng dậy.

Làn da trắng ngần của Khuynh Thành không thể che giấu sắc ửng hồng, cô cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Vậy vừa rồi anh nói sẽ giúp đỡ có còn tính không?"

Thành Trì khẽ cười: "Lời hứa của tôi luôn rất đáng giá."

Trái tim thấp thỏm của Khuynh Thành cuối cùng cũng có thể hạ xuống, chỉ cần Thành Trì đồng ý không nói cho Chử Ninh Chiêu biết thì cô có thể báo kết quả cho Dung Tư rồi.

Vì tâm trạng trở nên vui vẻ, nụ cười trên gương mặt Khuynh Thành cũng có biến đổi mà cô không hề hay biết, ánh mắt cũng ngập tràn ý cười.

Trên thực tế, lần đầu tiên gặp Khuynh Thành, thứ Thành Trì để ý tới trước tiên chính là đôi mắt cô.

Đôi mắt trong veo ấy khi mỉm cười giống như có ánh sáng lấp lánh, nét trong trẻo bao bọc lấy vẻ gợi cảm.

Chỉ có điều bình thường Khuynh Thành không thích cười.

Khi sắc mặt cô lạnh nhạt sẽ khiến người ta không thể nào phát hiện ra được vẻ đẹp rực rỡ trong đáy mắt cô.

Thành Trì bất ngờ cảm thấy may mắn rằng mình có thể phát hiện ra một biểu cảm khác bên dưới gương mặt lạnh lùng của cô.

Khuynh Thành cảm giác ánh mắt Thành Trì nhìn lên người mình đột ngột tăng nhiệt độ, cô ngượng nghịu xoa mũi, trong lòng thì đang nghĩ tới việc khác.

Mặc dù quá trình Thành Trì đồng ý giúp đỡ khiến cô cũng rất rầu rĩ nhưng chí ít anh cũng đã đồng ý.

Cho dù là bạn bè bình thường thì khi người khác đồng ý giúp đỡ thì mình cũng phải có bày tỏ chứ?

"Vậy..." Khuynh Thành chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình chủ động lên tiếng mời Thành Trì ăn cơm.

Từ sau khi đỡ cho anh một dao trong bữa tiệc, mọi việc đều đi chệch quỹ đạo vốn có, mọi quyết định của cô tới cuối cùng đều hoàn toàn tan tành, tới bản thân cô cũng không có cách nào kiên trì.

Đặc biệt là việc tránh xa Thành Trì.

Cô muốn làm như vậy nhưng mọi điều xảy ra trong thực tế đều khiến cô phải không ngừng lựa chọn, hơn nữa lựa chọn cuối cùng đều là kết quả ở bên Thành Trì.

Khuynh Thành đã không hiểu được tại sao lại vậy, cuộc sống có rất nhiều việc đều mất đi kiểm soát, đi theo quỹ tích không thể nhìn thấy về phía trước.

Thành Trì mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn Khuynh Thành: "Hử?"

Chỉ một âm tiết được nói với giọng kéo dài cũng khiến trái tim Khuynh Thành đập dồn dập.

Khi cô lên tiếng trở lại, giọng hơi run run không thể kiểm soát: "Rất cám ơn anh đã đồng ý giúp đỡ, nếu như anh có thời gian, khi nào tôi có thể mời anh một bữa? Hay là tối nay anh rảnh không?"

Khuynh Thành không ngờ sẽ có một ngày cô lại chủ động mời Thành Trì ăn cơm.

Hai người khi còn là vợ chồng cũng không có mấy lần ngồi ăn chung bàn, bây giờ thì lại càng... thân mật hơn một chút.

Sau khi nói xong, tâm trạng Khuynh Thành liền trở nên thấp thỏm không yên.

Khoảnh khắc đó cô bất ngờ nảy sinh tâm trạng giống như khi đợi thầy giáo nhận xét bài tập khi còn nhỏ.

Cô cũng không hiểu tại sao chỉ là mời Thành Trì ăn cơm thôi mà cô lại căng thẳng tới vậy?

Thành Trì nửa cười nửa như không cười nhìn Khuynh Thành, biểu cảm cao thâm khiến cô không thể nhìn thấu tâm tư của anh.

Khi Khuynh Thành có cảm giác mình như muốn ngừng thở thì Thành Trì cũng xoa cằm, khẽ mấp máy môi: "Tối nay tôi không có thời gian."

Khuynh Thành: "..."

"Vậy, sắp xếp theo thời gian của anh?" Khuynh Thành cố gắng giữ giọng bình tĩnh, "Chọn lúc anh có thời gian."

Thành Trì nhướng mày, khẽ cười nói: "Sao em lại vội mời tôi ăn cơm vậy?"

Khuynh Thành tươi cười một tiếng: "Nếu anh không có hứng thú thì thôi vậy, có điều vẫn phải cám ơn anh đã giúp tôi việc này."

Khuynh Thành nở nụ cười tiêu chuẩn trong công việc, nhìn rất thân thiết xinh đẹp nhưng dập khuôn không chút tình cảm.

Thành Trì nheo mắt lại.

Sao anh lại có cảm giác không thích Khuynh Thành mỉm cười như vậy với anh?

Khuynh Thành thì nghĩ dù sao Thành Trì cũng đã từ chối cám ơn của cô rồi, vậy thì không còn gì để nói nữa, cô đang chuẩn bị đi về.

Thành Trì như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, đứng dậy khỏi sofa, dáng người cao lớn ngay lập tức mang tới cảm giác dồn ép đối với Khuynh Thành

"Anh lại muốn.."

Khi Khuynh Thành lên tiếng, Thành Trì liền tiến sát lại gần cô một bước, gương mặt tuấn tú ghé lại gần trước mắt cô.

"Hôm nay tôi phải đi công tác, chuyến bay lúc sáu giờ."

"A?" Khuynh Thành sững người, vì thế nguyên nhân Thành Trì từ chối là vì anh có việc phải làm...

"Vì thế em muốn cám ơn tôi thì có thể đợi tới sau khi tôi về, còn về việc ăn gì, em quyết định là được." Khóe miệng Thành Trì mỉm cười, ánh mắt như có ánh sáng lấp lánh.

Khuynh Thành chậm chạp gật đầu: "... Vâng!"

"Thứ tư tuần sau tôi sẽ về, vì thế tiết chuyên ngành tuần sau không được tới trễ, không được trốn tiết, biết chưa?"

Trong đầu Khuynh Thành có một suy nghĩ vụt thoáng qua, khi nào anh về thì liên quan gì tới cô?

Còn về việc đi muộn hay trốn tiết, cô đương nhiên không thể làm những việc như vậy, bởi cô đi học là vì muốn học được những kiến thức thật sự.

Nhưng Khuynh Thành vẫn đồng ý một câu: "Vâng!"

Thành Trì hài lòng mỉm cười, khi Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng gì anh liền xoa nhẹ tóc cô: "Ngoan!"

Khuynh Thành: "..."

Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Khi cô đỏ mặt thì Thành Trì đã buông tay xuống, quay người đi tính tiền rồi.

Khuynh Thành đứng ngây người tại chỗ một hồi lâu sau đó mới bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra, thực ra trong lòng cô vô cùng mất bình tĩnh.

Cô có dự cảm, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn toàn bộ, hơn nữa lại còn là sự nhiễu loạn mà cô không thể nào kiểm soát được.

"Tôi phải ra sân bay, em có muốn... đi tiễn tôi không?"

Khuynh Thành còn đang ngây người thì giọng nói thấp trầm của Thành trì một lần nữa lại truyền vào tai cô.