Vợ Ơi, Mình Hẹn Hò Đi!

Chương 59: Chuẩn bị về trường




Sau khi tắm xong, anh bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc còn ướt, từng giọt nước lấp lánh trên làn da rắn rỏi. Anh vuốt ngược mái tóc ra sau, tạo nên một vẻ ngoài mạnh mẽ, quyến rũ. Với bước đi chậm rãi, anh tiến lại gần cửa sổ, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía ánh trăng ngoài kia. Ánh sáng mờ ảo của đêm làm nổi bật từng đường nét trên khuôn mặt anh, tạo nên một bức tranh vừa tĩnh lặng, vừa đầy nội tâm.

Sau một lúc ngắm nhìn bầu trời đêm, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, anh quay lưng lại, ánh mắt dừng lại nơi cô đang nằm trên giường. Một cái nhìn đầy suy tư và bảo bọc hiện lên trong mắt anh, như thể mọi thứ anh đang làm đều hướng về cô.

Anh bước tới chiếc bàn gần đó, lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó. Giọng nói của anh trầm thấp, đầy quyền lực và quyết đoán.

- Điều tra lại ngày hôm đó cho tôi!

Giọng anh lạnh lùng, không chút dao động.

Sau khi dứt lời, anh nhanh chóng cúp máy, không để người bên kia có thời gian phản ứng. Bước chân anh nhẹ nhàng tiến lại gần giường, anh kéo chăn lên, rồi leo lên ngồi bên cạnh cô. Ánh mắt anh dịu lại, đầy yêu thương khi nhìn cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc cô, cảm nhận sự mềm mại như một sự an ủi ngọt ngào. Nụ cười mỉm nhẹ nhàng hiện trên môi anh, như một lời hứa lặng thầm về sự bảo vệ và chăm sóc.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay qua ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng nhưng đầy chở che. Cô hơi cựa quậy, nhưng rồi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ vòng tay anh. Và rồi, trong sự yên bình của đêm, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ, giữ chặt cô trong vòng tay mình, như thể không muốn buông rời dù chỉ là một khoảnh khắc.

--Sáng hôm sau--------

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu rọi khắp căn phòng, làm cho không gian trở nên ấm áp và dịu dàng. Cô từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng sau giấc ngủ dài. Trước mặt cô là gương mặt của anh, đang say giấc. Hàng lôNg mi đen dài và đôi mắt nhắm nghiền tạo nên một vẻ bình yên đến lạ. Gương mặt anh khi ngủ trông thật khác, không còn sự lạnh lùng thường ngày, mà thay vào đó là nét thư thái và yên tĩnh.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở hờ, hơi thở đều đặn. Cô nhìn anh một lúc lâu, trái tim bỗng nhẹ nhàng thổn thức. Nhìn gương mặt anh lúc này, cô cảm thấy như mọi lo lắng, phiền muộn đều tan biến. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô, mang theo sự ấm áp.

Cô định đưa tay lên, khẽ chạm vào gương mặt anh, muốn cảm nhận sự mềm mại của làn da dưới những ngón tay mình. Nhưng ngay khi tay cô chỉ cách anh vài phân, thì bất ngờ bị anh nắm lấy. Anh mở mắt, ánh nhìn dịu dàng nhưng pha chút nham hiểm làm cô giật mình. Giọng anh trầm ấm vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy trêu chọc..

- Hàn phu nhân à, em muốn làm gì trong lúc anh ngủ đây ?

Nụ cười trên môi anh khiến cô lúng túng. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội rút tay lại, ngồi bật dậy và quay mặt đi, tránh ánh mắt tinh nghịch của anh.

- Chỉ là.... em thấy... mặt anh có gì đó thôi, không có ý gì khác cả !

Giọng cô nhỏ nhẹ, ngượng ngùng, cố gắng giải thích. Nhưng anh chẳng buông tha dễ dàng như vậy. Anh vẫn nằm đó, đôi mắt sáng lên vẻ thích thú, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần ngượng ngùng.

Anh ngồi dậy, chống tay nhìn cô từ phía sau. Dù không thấy rõ mặt cô, anh cũng biết cô đang bối rối. Anh khẽ cười, nắm lấy tay cô lần nữa, kéo cô lại gần. Ánh mắt anh đầy dịu dàng nhưng pha chút nham hiểm, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

- Thật vậy sao? Em nhìn kỹ anh đến vậy, còn nói là không có ý gì à?



Giọng anh trầm ấm, mang theo sự trêu chọc. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, tim cô đập mạnh cố gắng giữ bình tĩnh tránh ánh nhìn của anh nhưng không thể giấu được sự bối rối.

- Em... em đã bảo là không có gì mà, anh đừng nghĩ lung tung!

Cô nhanh chóng ngồi dậy quay mặt đi nơi khác, cố gắng che giấu sự ngại ngùng đang dâng lên trong lòng. Nhưng sự lúng túng trong từng cử chỉ lại khiến anh thêm phần thích thú.

- Được rồi, anh sẽ không trêu em nữa... Nhưng mà này, Hàn phu nhân, nếu em có muốn làm gì anh, thì cứ thoải mái, không cần lén lút đâu.

Anh nói, giọng pha chút đùa cợt nhưng lại ấm áp khiến cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể ngồi đó, tim đập nhanh hơn trong lòng ngực, sự ấm áp trong từng lời khiến cô không thể phản kháng. Cô cố gắng giải thích, mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

- Em không có ý đó mà !

-

Cô quay lại nhìn anh, gương mặt ngượng ngùng khiến anh bật cười. Không để cô có cơ hội phản ứng, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên người mình. Sự bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt cô khi tay cô vô thức đặt lên vai anh, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm và đầy ma mị của anh.

- Nhưng anh lại rất muốn em làm gì đó với anh !

Giọng anh thấp xuống, tay anh giữ chặt lấy eo cô, mang theo chút trêu đùa nhưng không giấu được khát khao. Ánh mắt anh như xoáy sâu vào cô, khiến cô không thể nào dứt ra, đôi má cô đỏ ửng hơn, tim đập nhanh hơn, cảm giác xao xuyến và bối rối như trộn lẫn vào nhau.

Cô mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự gần gũi này khiến cô càng thêm ngượng ngùng. Trong không khí mờ ảo của buổi sáng, cô cảm nhận rõ ràng sự hiện diện mạnh mẽ của anh, và không thể nào che giấu cảm giác rung động đang lan tỏa khắp cơ thể mình.

Cô ngượng ngùng đưa tay lên che mặt, giọng nhỏ nhẹ vang lên:

- Anh... lưu mạnh!

Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

- Anh chỉ lưu manh với mình em

Không để cô kịp phản ứng, anh nắm lấy tay cô, kéo cô sát vào người mình. Một tay anh đặt nhẹ lên sau gáy cô, kéo lại gần rồi đặt lên môi cô một nụ hôn đầy ngọt ngào. Cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng bao phủ lấy cả hai, khiến cô ban đầu có chút bất ngờ. Nhưng rồi, cảm xúc dâng trào, cô từ từ thả lỏng, chìm đâm vào nụ hôn dịu dàng nhưng sâu lắng ấy.

Cảm nhận được sự đáp lại từ cô, anh tiến xa hơn, khẽ đưa lưỡi vào miệng cô, khám phá từng góc cạnh như muốn chiếm hữu tất cả. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, cuốn cô vào cảm giác vừa dịu dàng vừa cháy bỏng.



Cô run nhẹ dưới sự dẫn dắt của anh, từng nhịp tim như đập nhanh hơn, bối rối và mê hoặc trong nụ hôn ngọt ngào mà anh mang đến. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy vai anh, cố giữ lại chút bình tĩnh giữa cơn bão cảm xúc. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ ảo, chỉ còn lại hơi thở, sự gần gũi, và nhịp điệu của trái tim.

Anh từ từ buông môi cô ra, ánh mắt đầy tự tin và chiến thắng. Đôi mắt ấy sáng lên, như đang trêu chọc, vừa dịu dàng vừa đầy khiêu khích. Anh cất giọng pha chút đùa cợt nhưng lại mang theo sự ấm áp khiến cô không khỏi bối rối:

- Em biết cách thở khi hôn rồi, rất tốt !

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, ngại ngùng đưa tay lên Che mặt, giọng nói lí nhí như muốn trốn tránh ánh mắt tinh quái của anh:

- Anh... đừng có nói mấy lời như vậy chứ !

Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, rồi khẽ lên tiếng, không còn trêu chọc nữa:

- Không trêu em nữa, hôm nay em muốn làm gì ?

Cô chưa kịp trả lời thì điện thoại bỗng reo lên. Cô nhẹ nhàng leo xuống khỏi người anh, ngồi quay lưng về phía anh, rồi mở điện thoại. Màn hình hiện lên cái tên quen thuộc – Lục Yên, Người bạn thân thiết của cô.

Cô nhanh chóng bắt máy, chưa kịp nói gì thì giọng nói lo lắng của Lục Yên vang lên:

[- Hân Hân, báo cáo cậu tới đâu rồi, sắp về trường nộp lại rồi đó !]

Cô ngạc nhiên, trong đầu không khỏi thắc mắc:

- Báo cáo ?

Lục Yên bên kia thở dài, giọng nói mang chút trêu chọc nhưng không giấu nổi sự lo lắng:

[- Thì là báo cáo thực tập tốt nghiệp đó, đừng nói cậu chưa làm ? Ngày mốt là hạn nộp rồi đó, cậu kết hôn xong lo tư tình đi chơi với chồng quên cả việc này chứ gì ?]

Cô như chết lặng trong giây lát. Trái tim như đập mạnh hơn, gương mặt bỗng chốc tái đi. Cô hoảng hốt nói:

- Hả? Chết rồi, tớ chưa làm gì hết!

Sắc mặt của cô thay đổi từ ngây ngô sang căng thẳng, ánh mắt lo lắng đổ dồn về phía anh, như đang tìm kiếm sự giúp đỡ.