Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 33: Bánh bao nổi giận




Sau một tuần nghỉ dưỡng, Thiên Minh gần như đã hồi phục hoàn toàn sức khoẻ. Lý Như Kì nổi hứng gọi điện rủ Tiểu Mỹ, Minh Triết, Khải Tuấn cùng Thiên Ngọc về làm một bữa tiệc đồ nướng.

"Ô!? sao dạo này tôi không thấy Bánh bao đâu nhờ? " Tiểu Mỹ ngồi ở phòng khách tán gẫu.

"Mấy hôm Thiên Minh ốm rất nhạy cảm, nên đem Bánh bao đến cửa hàng thú cưng rồi. Lát nữa sẽ đi đón nó" Lý Như Kì với tay lấy một quả táo ngoạm một miếng to, lười biếng nói.

"Ôi..... Nhớ Bánh bao quá đi! " Thiên Ngọc từ trong bếp đi ra thở dài lên tiếng.

"Bánh bao lớn rất nhanh nha, giờ phải một mình một phòng rồi! "

"Oa... Có một vệ sĩ to lớn như vậy rất ngầu nha!!! " Thiên Ngọc hứng thú nhảy lên.

Thật ra cũng đã khá lâu rồi Lý Như Kì không ngó ngàng đến Bánh bao, cô cũng tự thấy bản thân mình bận đến mức không hoàn thành nổi trách nhiệm một người chủ.

"Như Kì anh có chuyện muốn nói với em" Khải Tuấn từ lúc vào đến giờ mặt mũi rất nghiêm túc, Lý Như Kì vốn đang thắc mắc nguyên nhân nhưng giờ thấy Khải Tuấn lên tiếng cô có dự cảm không lành.

"Vợ ơi! Cửa hàng thú cưng gọi điện bảo chúng ta đến đón Bánh bao kìa, có vẻ hôm nay họ đóng cửa sớm" Thiên Minh từ phòng bếp đi ra lớn tiếng nói.

"Ừm... Có chuyện gì để lát em về thì nói, đi trước nha! " Lý Như Kì vừa đứng dậy thì thấy Thiên Minh tháo tạp dề.

"Làm gì vậy? " Lý Như Kì tròn mắt nhìn Thiên Minh tò mò hỏi.

"Đi cùng em" Thiên Minh thản nhiên nhìn Lý Như Kì.

"Thôi... Đừng! Anh ở nhà nấu ăn đi, em đói muốn chết. Lúc về em muốn thấy một bàn ăn thịnh soạn đấy biết chưa! " Lý Như Kì chỉ tay cảnh cáo nhìn Thiên Minh cười sau đó đi thẳng ra ngoài.

Bên ngoài gió thổi nhè nhẹ vô cùng thoải mái. Vì cửa hàng thú cưng cách nhà cô không mấy xa nên cô quyết định sẽ đi bộ hóng gió một chút.

Những tháng ngày bận bù đầu, không biết đã bao lâu rồi cô không thoải mái vừa tản bộ vừa hóng gió như bây giờ.

Đi được một đoạn, Lý Như Kì phát hiện phía xa xa có một chiếc xe đang theo đuôi cô. Đôi mắt đỏ rượu lúc này tràn đầy sự cẩn thận, phòng bị.

Mãi cho đến khi đón được Bánh bao rồi, chiếc xe vẫn theo phía sau. Tuy không quá lộ liễu nhưng chỉ cần cẩn thận để ý một chút liền phát hiện.

Lý Như Kì dừng bước lấy điện thoại định gọi cho Thiên Minh đến đón, nhưng vừa đụng vào điện thoại lập tức có người đi đến chế trụ cô. Sau đó cô thấy tay hơi hơi nhói đau, rồi sau đó mất đi ý thức.

Bánh bao đứng bên cạnh Lý Như Kì thấy chủ nhân bị tấn công, không hề chần chừ lập tức tấn công kẻ áo đen.

Bánh bao chưa hẳn đã là một con báo trưởng thành, nhưng vì được chăm sóc cẩn thận nên đã to lớn hơn một người trưởng thành. Xương cốt khoẻ mạnh, sức khoẻ thì khỏi phải nói.

Tên tấn công Lý Như Kì bị một phát cắn của Bánh bao làm cho choáng váng, cánh tay hắn gần như rời khỏi cơ thể. Máu me bắt đầy đường, tiếng gào thét kinh hoàng, hoảng sợ của hắn càng khiến Bánh bao hưng phấn.

Trong xe bỗng xuất hiện thêm ba tên đàn ông trưởng thành, lực lưỡng. Bọn họ ai cũng e dè đến cứu tên đang bị Bành bao dày vò, muốn cứu nhưng lại không dám.

Cánh tay cầm kim tiêm của tên tấn công Lý Như Kì trực tiếp bay ra ngoài đường lớn, hắn kêu cứu lạc cả giọng nhưng không hề có ai ngó ngàng, có ý định cứu hắn.

Bây giờ hiện đang là mười hai giờ trưa nên ngoài đường rất thưa người, không cần phải nói đến chuyện, đây là nơi giành cho giới thượng lưu sống. Xung quanh rất yên tĩnh, cách xa đường lớn. Tiếng kêu gào được một lúc rồi lập tức tắt lịm.

Ba tên to con còn lại hoảng sợ nhìn Bánh bao phanh thây đồng bọn. Chân tay luống cuống hoảng sợ, nếu không bắt được Lý Như Kì nhất định sẽ chết. Bây giờ không chết, lúc quay về đằng nào cũng sẽ chết. Đã vậy người nhà cũng sẽ bị vạ lây!

Bọn chúng nhân lúc Bánh bao đang hăng say 'làm thịt' tên đồng bọn liền tiến về phía Lý Như Kì vác cô lên xe, liều mạng phóng nhanh về phía trước.

Tên đồng bọn kia bị Bánh bao cắn xé đến biến dạng, cả cơ thể nằm giữa những đống máu loang lổ, đang sợ!

Nghe thấy tiếng khởi động xe, Bánh bao lập tức đuổi theo.

Tốc độ của một con báo có thể đạt tới 104km/h và có thể đạt tốc độ tối đa chỉ bằng vài cú nhảy. Vậy nên Bánh bao luôn theo sát chiếc xe, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại tại một mảnh đất hoang.

Hàng trăm người chĩa dao vào Bánh bao khiến cô nhóc trở về thế bị động, không dám tiến lên. Mãi cho đến khi ba tên đàn ông lôi Lý Như Kì từ trong xe đi ra, Bánh bao thấy vậy lập tức nhảy mạnh một cái, tấn công kẻ đang lôi kéo Lý Như Kì.

Thuốc mê trong cơ thể vốn không nhiều, sau cú ngã đó Lý Như Kì dường như tỉnh táo hơn một chút. Vừa mở mắt ra, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Bánh bao máu me đầy người đang gầm gừ bảo vệ cho cô.

Tuy đã tỉnh táo lại không ít, nhưng thuốc mê vẫn còn tác dụng khiến cả người Lý Như Kì không còn chút sức lực. Cô vô lực nhìn Bánh bao liều mạng với hơn trăm người đàn ông.

Là một con báo kiêu ngạo, Bánh bao hung mãnh tấn công những kẻ có mặg ở đây. Toàn thân Bánh bao đã không ít thương tích, cố gắng lắm chỉ có thể hạ gục được một nửa số đó rồi nhẹ nhàng đi về phía Lý Như Kì nằm xuống. Liếm liếm khuôn mặt cô rồi gục đầu vào tay cô nhắm mắt, hơi thở nặng nề.

Lý Như Kì một mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng. Cô ôm đầu Bánh bao, cố gắng ngồi dậy vuốt ve vết thương của cô nhóc. Tiếng thở lúc đầu rất nặng nề, dần dần liền bình ổn, dần dần hồi sức.

Cô nhóc cựa người gối lên đùi Lú Như Kì nhìn chằm chằm đám người xung quanh bằng ánh mắt màu xanh trong vắt, vừa đáng yêu, lại vừa đáng sợ!

Đám người chứng kiếm bộ dạng hung mãnh vừa rồi của Bánh bao, ai ai cũng sợ hãi không dám tiến lên phía trước. Chúng chỉ dám cầm dao chĩa về phía một người một báo. Con báo đốm trắng giờ toàn thân không còn một màu đốm trắng nữa, mà là một màu đỏ của chết chóc.

Từ đầu đến cuối Lý Như Kì không hề lên tiếng, cô chỉ ngồi yên lặng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Bánh bao. Cô chỉ mong sao xoa dịu một chút nào đó nỗi đau của cô nhóc.

Một 'con mèo lớn', một con người bé nhỏ. Nghe có vẻ đây là một sự kết hợp chẳng mấy tốt đẹp, chẳng mấy hài hoà. Nhưng giờ đây, hình ảnh đó thật bình yên, thật sự rất hài hoà, rất đẹp!