Vợ Ơi! Hãy Bên Anh...

Chương 23: Bánh bao




"Giờ em còn ngủ được nữa không? " Thiên Minh vẫn giữ nguyên tư thế vuốt tóc Lý Như Kì trầm giọng hỏi.

"Không ngủ được nữa!" Lý Như Kì lắc lắc đầu nhỏ nhẹ giọng nói.

"Vậy cùng anh đến một nơi, sẽ có bất ngờ lớn cho em! "

"Thật? "

"Thật! "

Sau khi thay đồ xong, Thiên Minh trực tiếp lái xe đưa Lý Như Kì đến một nơi hoang vắng. Cũng không đến mức quá hoang vắng, phải nói là cứ cách tầm hai đến ba km sẽ có một ngôi nhà.

Nơi này nằm trên một ngọn đồi lớn, không khí thoáng đãng, cực kì thoải mái. Nơi này khác hẳn phía dưới kia nhộn nhịp, ồn ào, không khí ngột ngạt....

"Anh đưa em đến đây để hít thở không khí trong lành sao? " Lý Như Kì đi bộ một lúc thấy mỏi liền nhảy lên lưng Thiên Minh để hắn cõng, hai chân đung đưa thoải mái thở dài một hơi.

"Một lát nữa." Thiên Minh thong thả cõng Lý Như Kì tiếp tục đi lên phía trước.

Đi được một đoạn nữa, hai người dừng lại trước cổng một căn nhà khá rộng lớn, khác hẳn những căn nhà mà họ từng đi qua. Căn nhà này trông có vẻ giống một trang trại hơn! Xung quanh cỏ xanh tốt, từ cổng nhìn sang bên phải còn có một cái áo lớn và những ruộng rau xanh mát. Còn phía bên phải là cánh đồng cỏ rộng lớn, mọi thứ ở đây thật khiến cô bất ngờ.

Đi vào sâu bên trong sẽ thấy những người trung niên đang tập trung làm việc gì đó, thấy Thiên Minh đi đến ai ai cũng mỉm cười thân thiện chào hắn và cô.

Vào đến nhà chính, có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đứng cúi đầu chào nghiêm túc. Sau đó lễ phép chỉ đường cho hai người đến một vườn hoa, vào sâu tiếp bên trong là một căn nhà nhỏ.

Điều bất ngờ ở đây là trong căn nhà có hai người trung niên đang đút sữa cho đàn báo đốm trắng 'nhí'. Thấy Thiên Minh đến, mấy chú báo con lon ton chạy đến. Có con nhỏ, chạy được một bước liền ngã nhưng vẫn kiên quyết lăn về phía Thiên Minh. Trông chúng thực đáng yêu!

Thiên Minh tiện tay đỡ lấy một con vuốt ve sau đó kéo tay Lý Như Kì ngồi xuống cùng hắn, vuốt ve mấy con báo nhỏ.

"Có thích không? " Thiên Minh nhéo má Lý Như Kì một cái rồi dịu dàng nhìn cô hỏi.

Mấy con báo đốm nhỏ có vẻ tò mò với màu mắt Lý Như Kì, chúng đứng thành đàn tập trung nhìn chằm chằm vào Lý Như Kì. Lúc cô vươn tay ra, có một chú báo đốm nhỏ tiến về phía cô dụi dụi đầu nhỏ vào tay cô, đôi mắt màu xanh dương nhìn chằm chằm cô âu yếm dụi dụi vào tay cô. Chú báo con này là một con cái, cô nhóc có vẻ rất thích thú đôi mắt đỏ rượu của cô. Từ lúc cô đến, cô đã thấy cô nhóc này luôn nhìn chằm chằm cô không rời.

"Haha, em thích lắm! " Lý Như Kì ôm chú báo con trong tay rồi nhìn Thiên Minh cười típ mắt.

"Tốt, vậy tặng nó cho em. Sau này nó sẽ bảo vệ em, có được không?!"

"Được nha! " Lý Như Kì vuốt ve con báo nhỏ. Chú báo nhỏ gương mặt thoả mãn híp híp mắt hít thở đều đều như muốn ngủ.

"Haha... " Lý Như Kì nhìn dáng vẻ đáng yêu của chú báo nhỏ liền bật cười thành tiếng.

"Em muốn đặt tên cho nhóc này không?" Thiên Minh túm tai con báo nhỏ xách lên mỉm cười.

"Ừm.... Gọi nó là Bánh bao đi. Trông nó trắng trắng tròn tròn trông thật giống chiếc bánh bao nha!" Lý Như Kì vui vẻ nói.

"Được! "

Hai người nói chuyện xong, Thiên Minh dặn dò bác quản gia ở đó chuẩn bị chút đồ dùng cần thiết cho Bánh bao.

Lúc ra về, Thiên Minh trong tay cầm túi lớn túi nhỏ, còn Lý Như Kì trên tay vẫn ôm khư khư Bánh bao nhỏ không buông. Vậy là từ này cô có thêm một vệ sĩ nữa, có Minh Triết, có Thiên Minh giờ lại có thêm Bánh bao nhỏ này nữa. Thật thích!

Bánh bao nhỏ nằm trong tay cô ngoan ngoãn ngủ, thỉnh thoảng bị đánh động chỉ há miệng kêu "ngoao... " một tiếng rồi lại ngoan ngoãn rúc vào cánh tay Lý Như Kì tiếp tục ngủ.

"Thiên Minh, cái trang trại kia là của ai vậy? " Lý Như Kì khoác tay với Thiên Minh vừa đi vừa nói.

"Đương nhiên là của chồng em rồi, đồ ăn hàng ngày của chúng ta đều từ đó mà ra đấy! " Thiên Minh vắt cái túi lên vai kiêu ngạo nói.

"Vậy.... Từ đâu mà anh có mấy chú báo con đáng yêu này vậy?"

"Hồi trước trong một buổi đấu giá ở chợ đen, anh giành được một cặp báo. Lúc đó chỉ là nổi hứng lên mua thôi, rồi sau này tự nhiên tụt ra một đàn báo nhỏ này. " Thiên Minh cốc nhẹ vào đầu Bánh bao, cô nhóc bất mãn hừ một tiếng rồi quay đầu rúc vào khuỷu tay Lý Như Kì tiếp tục ngủ.

Trên đường về nhà, Bánh bao rất ngoan ngoãn không một chút ồn ào hay phá phách. Lúc đầu còn 'bỡ ngỡ', nhưng được một lúc liền quen. Không còn sợ sệt nữa mà lúc nào cũng đi theo chân Lý Như Kì, thỉnh thoảng cô dừng lại đợi cô nhóc. Bánh bao mới hơn một tháng tuổi nên nhiều lúc đi bị vấp, Lý Như Kì sẽ dừng lại một chút đợi nó.

Trong nhà đột nhiên xuất hiện một con báo đốm trắng khiến giúp việc trong nhà sợ hãi, thỉnh thoảng sẽ né tránh không dám đến gần. Bánh bao thấy vậy nên cũng rất bất mãn, thỉnh thỉang có đi qua cũng đều hừ mạnh một cái không thèm để ý.

Cô nhóc Bánh bao này vẻ bề ngoài thì lạnh lùng, đáng sợ nhưng sâu bên trong lại rất đáng yêu!

Thỉnh thoảng sẽ rúc vào chân Lý Như Kì cọ cọ, lúc sẽ gặm gặm chân Lý Như Kì chơi đùa. Lý Như Kì đi đâu Bánh bao đi tới đó, hai người nữa bước không rời đến Thiên Minh còn cảm thấy bất mãn.

Lúc Lý Như Kì ngồi trong thư phòng làm việc, Bánh bao sẽ ngoan ngoãn rúc đầu vào chân cô. Khi nào thấy chán, cô nhóc sẽ đi lại lòng vòng trong nhà, chạy nhảy một lúc rồi quay lại chỗ Lý Như Kì.

Một người một vật, khung cảnh hài hoà đến kì lạ.

Yên tĩnh, hoà ái, khiến người ta không nỡ phá vỡ không gian này!