"Cái thứ cảm giác chết tiệt! Thiên Minh chết tiệt" Lý Như Kì vừa tỉnh dậy liền âm thầm chửi rủa tên đàn ông đáng ghét nào đó.
Dám nhân lúc cô ngủ liền đi! Cô có cảm giác không quen. Tại sao lại phải như vậy? Sao không đợi cô tỉnh dậy? Không thèm nói một lời với cô, cứ vậy mà đi sao?
Trong một căn phòng nhỏ, có một cô gái nhỏ bộ dạng đáng thương đang ngồi thẫn thờ trên chiếc giường king size. Chiếc giường lớn với ga trải giường màu đen, chăn màu trắng. Thứ ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ chiếu về phía người con gái đó, đã cô đơn lại càng cô đơn!
Hiện tại mới bốn giờ sáng.
Lúc ngủ, cô cựa mình theo thói quen vòng tay sang phía đôi diện tìm kiếm cái ôm ấm áp. Nhưng chỗ đó lạnh tanh, suy nghĩ lập tức ập đến. Hắn đi rồi!
Thiên Minh chết tiệt! Ở bên cạnh hắn mới có bốn ngày thôi mà cô đã hình thành được thói quen có hắn bên cạnh. Lúc cô mới tỉnh dậy, hắn giống y một tên công tử đào hoa thích trêu hoa gẹo nguyệt. Về sau, lúc hứa sẽ giúp cô trả thù, hắn lại biến thành tên đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo và quyết đoán.
Cái thứ cảm giác này đối với cô thật không mấy dễ chịu. Cảm giác như mất đi một người thân, một người bạn. Có đúng vậy không?
Cô không trả lời được. Cô chỉ biết, nó khó chịu giống hệt ngày đầu tiên tỉnh dậy chợt nhớ ra cha mẹ đã qua đời. Mất đi một người thân bên cạnh, mất đi người mình yêu thương nhất.
Liệu hắn có quay về không? Tại sao lại phải đi chứ? Hắn sợ cô làm hắn mất mặt sao? Cô đã nói là sẽ cố gắng luyện tập thật tốt rồi mà! Cô nói vậy không phải chỉ để trả thù cho cha mẹ, mà còn không muốn hắn thất vọng. Cô biết hắn thật sự muốn giúp cô, nhưng cô thật không ngờ hắn lại cứ như vậy mà đi. Sao không để cô tiễn hắn?
Nhẫn nhịn đến mấy, cố gắng đến mấy cũng không thể kiềm chế. Cô cứ như vậy bỏ mặc nước mắt rơi, cô muốn thêm một lần nữa yếu đuối. Đây sẽ là lần cuối cô khóc, từ nay về sau cô sẽ không khóc vì bất cứ ai nữa. Cô sẽ đợi ngày Thiên Minh về, hắn đã hứa nhất định sẽ làm. Cô tin vậy!
Loáng có một ý nghĩ trong đầu, cô đã từng muốn bị thương thật nặng vì nghĩ Thiên Minh sẽ thương cô, sẽ về. Nhưng cô đúng là điên rồi, hắn nói về nhất định sẽ về, chỉ là sớm hay muộn!
Vừa mất đi người thân, giờ thì người quan tâm cô nhất cũng đi rồi! Con gái mà, yếu đuối thì mãi vẫn yếu đuối. Dù có cố gắng nhốt mình trong một cái vỏ bọc kiên cố chắc chắn đến mấy. Cũng sẽ có lúc, bí bách, ngột ngạt, họ chỉ đợi có một người dùng bàn tay ấm áp xé toạc lớp vỏ bọc chán gét này.
Lý Như Kì ngồi thẫn thờ, thu hai chân vào ngực rồi ôm lấy. Trong bóng tối, cô chợt nghĩ, nếu bây giờ đột nhiên Thiên Minh đi từ phòng tắm ra thì tốt. Hắn sẽ nói: "Nhóc con, sao không ngủ tiếp đi, đánh thức em rồi sao? "
Rồi lại xoa đầu cô, ôm cô đi ngủ. Đời đâu như mơ! Thiên Minh sao có thể xuất hiện ở đây được nữa.
Cạch! Tiếng cửa đột nhiên vang lên trong bóng tối tĩnh lặng. Lý Như Kì giật mình quay đầu nhìn về phía cửa phòng.... Thiên Minh vẫn chưa đi sao? Vui mừng, hạnh phúc, nước mắt cứ vậy chảy ngày một nhiều hơn. Không còn buồn, chỉ có vui sướng hạnh phúc.
Nhưng rồi, người đi vào không phải Thiên Minh. Là một cô gái! Thất vọng ập đến, nghi ngờ cũng dâng cao. Cô gái này là ai?
"Chắc chị vẫn chưa biết em đâu, giới thiệu một chút. Em là Diễm Châu, tên thật thì là Thiên Ngọc. Nhưng do thường ngày hay trốn anh trai để đi chơi hết nơi nọ đến nơi kia. Để anh ấy đi tìm suốt nên em phải đổi tên để anh ấy không phát hiện ra đấy. Hazz, anh ấy bảo em qua đây với chị. Anh ấy nói sợ chị tỉnh dậy không thấy anh ấy đâu lại lo lắng. Anh ấy sợ chị sẽ khóc một mình nên bảo em qua" Diễm Châu vừa đến đã xả một tràng dài. Lý Như Kì lúc đầu cũng không để tâm lắm như khi thấy nhắc đến Thiên Minh thì lập tức phản ứng lại.
"Thiên Minh, anh ấy đã đi rồi sao? "
"Dạ" Đáp lại cô chỉ là một cái gật đầu, một chữ "dạ" chắc như đinh đóng cột.
"Thiên Minh chết tiệt! " đã đi rồi còn nghĩ đến cô làm gì. Sao không cứ như vậy mà đi đi, tên đàn ông xấu xa.
"Em biết mà, nửa đêm người ta đang ngủ lôi đến đây bằng được. Đúng là chết chết chết tiệt!!! "
"Em muốn ngủ nữa không, lại đây! " cô giờ mới đề í, giọng nói vì khóc nhiều nên cũng đã khàn. Giờ thì cô đã biết, Thiên Minh đã như vậy thì chắc chắn sẽ sớm về thôi! Đã vậy thì ngủ tiếp đã, khi nào hắn về thì xử một thể.
"Ôi, chị là tốt nhất. Ông trời ơi, buồn ngủ chết đi được! " ai đó nói xong lăn đùng ra ngủ, không thèm để í đến tên anh trai vô tâm.
Thiên Minh nói đúng, có cô nhóc này với tên lang băm kia ở bên cô sẽ không buồn chán, thêm cả Minh Triết nữa. Cô nhất định sẽ mạnh mẽ, nhất định sẽ làm thật tốt thứ mình đề ra. Và hoàn thành sớm nhất!