Bên những dãy sách cao ngất ngưởng, cô gái sở hữu thân hình khá mảnh mai lần tay trên gáy sách tìm kiếm gì đó dường như chưa hợp ý.
Đôi giày thể thao đế bệt có vẻ như là trở ngại khi đang cố vươn tay lấy quyển sách trên giá cao hơn.
Chợt một cánh tay từ phía sau vươn lên lấy một cách dễ dàng, giật mình quay lại rồi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Hiểu Khang đứng dựa người bên giá sách, tay nâng cao dường như không muốn trả người kia.
- Đưa coi!
- Tỷ sao lại chui đầu vào mấy thứ này chứ?
- Im!
Cô cục cằn, giật lại sách, vuốt cao lọn tóc vừa xõa xuống trán, nhíu mày.
- Theo dõi hả?
- Nào dám.
Hiểu Khang nhún vai bám theo Diệp Chi, cô quen rồi, có đuổi cậu nhóc cũng chẳng đi.
- Hai người đang ly thân à?
Diệp Chi dừng khựng lại, trừng mắt nhìn Hiểu Khang, gần nửa tháng nay cậu đã dần quen với biểu hiện này ở cô mỗi khi nhắc tới bất cứ điều gì liên quan tới vấn đề ấy. Cứ ngỡ như mọi lần Diệp Chi sẽ gắt lên ai ngờ lần này cô quay mặt đi ném cậu cục bơ lớn.
- Đệ vừa thấy Hải Khánh ngang qua đây đấy.
- Nhiều chuyện, bớt lo bao đồng đi.
Diệp Chi cằn nhằn bước nhanh về phía trước, Hiểu Khang dĩ nhiên vẫn mặt dày bám theo, cậu công nhận lúc đầu chỉ muốn hai người này sớm ly hôn giờ thấy hơi tiếc, bản tính Diệp Chi dường như cũng thay đổi, không còn giục cậu rủ cô đi chơi buổi đêm nữa. Thành ra bây giờ cậu rất chi rảnh rỗi.
Cô thấy rồi!
Anh bước xuống khỏi xe cùng Mai Nhi, lại vào một chi nhánh của VAT dường như để khảo sát.
Giữ chặt tệp sách trên tay cô nghĩ thật vô vị. Là cô tránh mặt anh thôi, suốt nửa tháng qua, cô sợ nếu gặp lại anh, đơn ly hôn sẽ lại bị anh xé. Vậy thì ly thân thế này cũng chẳng sao, đến đâu hay tới đấy.
Nhưng....anh dù một lần nháy máy cũng không hề để lại dấu tích trong điện thoại cô. Có vẻ như với anh thế này...là tốt!
Mưa đông giăng nhẹ trên mặt đường ướt đẫm. Diệp Chi rụt cổ trong chiếc khăn quấn kín cổ. Mưa..nhưng nhẹ thôi, chẳng đáng để cầm ô che, chẳng đáng để dừng lại tìm nơi trú ẩn. Cứ bước thôi, bước cho tới lúc còn có thể.
Rồi bất giác những ngón tay giữ chồng sách run nhẹ, đèn đỏ bật và lối đi dành cho người đi bộ. Cô đứng đây, anh đối diện cách nhau bởi lòng đường rộng lớn ấy.
Cả hai đều có ý định bước sang lề đường bên kia nhưng đều ngập ngừng không muốn bước.
Bởi bên đó có cô...
Bởi bên đó có anh...
Khoảng thời gian cứ như ngừng lại để hai ánh mắt nhìn thẳng nhau nhưng không bao giờ nhìn thấy thứ mình muốn.
Rồi mưa dày hơn làm hình ảnh người trước mặt bỗng trở nên nhạt nhòa.
Thời gian một phút dần lùi về con số 3..2..1..0
Và dòng xe theo quy luật nhấn ga lướt nhanh.
Diệp Chi giật mình, cứ như cô vừa thấy ảo ảnh vậy. Xe cứ vậy lướt qua, không còn thấy gì bên kia đường nữa.
- Tỷ điên à?
Hiểu Khang gắt lên bên tai cô, Diệp Chi giật mình khi cậu nhóc giữ tay cô níu lại rồi vô thức nhìn xuống dưới nhận ra bản thân đã để đôi chân bước xuống lòng đường tấp nập một bước.
Hiểu Khang kéo mạnh cô trở lại vỉa hè, khuôn mặt cau có hết mức chỉ tiếc chưa thể cho cô cái cốc đầu cho tỉnh ngộ.
- Đèn đỏ không qua đường mà lại đứng đơ đó, xe đang chạy mà bước đi là sao? Tỷ muốn tự sát à?
Diệp Chi bàng hoàng nhìn sang bên kia đường,miệng mấp máy nhưng không thành tiếng. Rõ ràng cô thấy anh bên kia cơ mà, Hiểu Khang đứng sau cô sao lại không nhìn thấy chứ?.
- Bên kia...
- Tỷ nói cái gì?
Đèn đỏ lần nữa bật lên, mọi phương tiện dừng lại, Diệp Chi ngẩn ngơ nhìn lối đi gạch trắng ngang đường.
Không thấy gì nữa, bên kia đường người ta vẫn bước sang nhưng...không phải người ấy.
Là ảo ảnh thật sao?
Hiểu Khang khẽ lắc đầu ngán ngẩm, mới 2 tuần thôi mà.
- Đi thôi, lên phòng giám thị.
Hiểu Khang cầm tay Hà Vân dắt đi. Cô im lặng, nếu thực sự đã tới mức muốn giết cô tới vậy thì hiển nhiên kiếm việc gây khó dễ cô không có gì lạ.
- Chuyện này không liên quan tới em, Hiểu Khang.
- Sao lại không liên quan? Thầy Lưu hôm nay lại muốn bao che cho em à? Tất cả họ, không phải nãy giờ đều chứng kiến hết rôi sao?
- Như việc này tôi chưa hỏi đến, em đừng cản trở tôi.
- Đi nào.
Hiểu Khang dắt tay cô ngang nhiên bước qua thầy Lưu, những chuyện lên phòng giám thị đã không có gì ngạc nhiên cả. Với cậu khi nào khát nước có thể tiện ghé qua như phòng trọ mà thôi. Bước qua cửa Hiểu Khang dừng lại liếc nhìn Thanh Hương còn nằm vật bên xác rắn không một ai để tâm đến.
- Gọi cô ta dậy đi, chẳng phải là nạn nhân hay sao?
Nói tới đây cậu liếc nhìn thầy Lưu cười khẩy. Một nam một nữ công khai dắt tay nhau đi giữa sân trường, đặc biệt nam sinh đó là Hiểu Khang đã gây một chấn động cực lớn rồi. Còn nữ sinh bên cạnh không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
- Cậu không muốn tôi nghỉ học là vì muốn thấy tôi?
- Thông minh hơn rồi đấy.
Hà Vân cắn môi, cô ngượng chết mất mới thốt ra những lời như vây thế mà Hiểu Khang tỉnh bơ thừa nhận. Nãy giờ cô im lặng, suy nghĩ vẩn vơ có suy luận mãi cũng chẳng hiểu được.
- Tại sao?
- Tôi thích cậu, chỉ cần biết như vậy là được rồi.
- Nhưng tôi không thật thích cậu được.
Hà Vân giật tay mình ra, cậu hơi bất ngờ nhìn sang cô. Khuôn mặt Hà Vân ngượng ngịu quay đầu đi lảng tránh. Cậu im lặng một lúc rồi mỉm cười với lấy tay cô nắm lấy dắt đi tiếp.
- Chỉ là bây giờ có hứng thú thôi, biết đâu sau này cậu làm tôi ngứa mắt muốn đánh thì sao?
- Cậu nói thẳng thừng luôn đấy à?
- Có gì mà không nói được? Tôi ghét rất nhiều, những thứ thích rất hiếm hoi. Cậu tự coi đó là vinh dự đi. Có nên nói rằng chúng ta đang sống chung một nhà không nhỉ?
Hà Vân lườm nguýt, cô bấu tay cậu ra ám hiệu đừng có mở miệng. Hiểu Khang nén đau giả vờ ho một cái, Hà Vân nhìn cái mặt đâu đáng ghét thế nhỉ.
Bước tới trước cửa phòng giáo vụ, Hà Vân nhìn cậu im lặng. Cô không sợ bất cứ hình phạt nào hết, nếu có muốn đình chỉ học cô cũng chẳng thể làm gì nữa.
Thầy Lưu cũng lẽo đẽo theo lên, gương mặt chán chường và bất lực với cậu học trò ngỗ nghịch. Hà Vân bẽn lẽn ngồi xuống ghế, Hiểu Khang bên cạnh chẳng coi ai ra gì còn gác chân lên bàn của thầy. Thầy Lưu ho khan một cái không được liền dùng tập sách vo tròn lại hất chân cậu nhóc xuống.
- Em làm ơn tôn trọng tôi một chút.
- Ở đây không có ai cả, chỉ có em với thầy con nhóc này thì bỏ đi. Bây giờ thầy có thể nói thẳng lí do rồi chứ.
- Người tôi muốn gặp không phải là em mà là em ấy. Đe dọa giáo viên là hành vi vô kỉ luật mà em học được hay sao? Đây là chuyện liên quan tới tính mạng còn có thể lôi ra đùa được nữa? Có người tố giác em ấy mang rắn tới lớp.
- Vậy sao? Là kẻ nào tố giác? Sao thầy không gọi một số nhân chứng lên?
- Em về lớp cho tôi, đừng gây họa cho mình nữa.
Thầy Lưu nổi cáu, đối với cậu học trò không tuần nào không gây họa chẳng vui vẻ gì khi cứ nhắm mắt làm ngơ. Hiểu Khang gõ nhịp tay trên thành ghế nhìn thẳng thầy Lưu.
- Là em đánh con nhỏ đó, họa không phải em gây ra sao? Cũng là em đẩy ngã nó. Thầy tính tội tiếp đi.
- Mau ra khỏi đây cho tôi, tôi chưa hỏi tới em.
- Tất cả đều do em làm, tùy thầy xử lí. Đi thôi, Vân.
Hiểu Khang đứng dậy toan kéo tay Hà Vân đi. Cô im lặng nãy giờ hoàn toàn đã suy tính những chuyện sẽ xảy ra. Cô rụt tay lại đứng dậy.
- Cậu đi đi.
- Vân.
- Không đi thì im lặng, đừng chen vào. Thầy Lưu em xin thầy nói thật, nguyên do tất cả mọi người đều muốn trục xuất em là gì? Thầy nói đi.
Thầy Lưu thở dài, sắc mặt u ám không có ý gì sẽ nói ra. Hà Vân bước lại gần hơn nữa hai tay chống xuống bàn thật mạnh, cất giọng
- Có phải vì ba em?
- Vân, mau đi về.
Hiểu Khang túm tay cô kéo đi, cô bất mãn giằng lại, bực dọc gắt lên
- Chuyện của tôi cậu đừng can dự vào nữa. Cậu muốn tôi sống tiếp thế nào hả?
- Hôm nay gan nhỉ. Tôi nói cậu đi.
- Không đi, thầy Lưu nếu thầy không nói em sẽ ở đây tiếp tục làm ồn. Rốt cuộc thì ba em đã làm cái gì?
Hiểu Khang thở dài, tiện chân đá ghế ngồi xuống. Những chuyện bóng gió về cô xưa nay không thiếu, lời đồn thiên hạ vốn dĩ đã tựa như gió lốc đến nỗi giáo viên trong trường cũng phải e ngại ảnh hưởng tới tiếng tăm của học viện này rồi.
- Thầy Lưu, thầy có thể không tin con nhỏ đó có thể làm phiền thầy nhưng với em có làm thầy phải nói ra không?
- Đã tới nước này tôi tự hỏi tại sao em lại không biết? Trịnh Thế Kha, ba em là một thành phần chống đối chính phủ, thực hiện nhiều vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản trong đó có tập đoàn VAT, cộng thêm việc vận chuyển hàng trắng.
- Cái gì? Những gì về ba em sao? Không thể nào, nếu là như vậy sao tới giờ em vẫn có thể an nhàn ở đây. Thầy nói đi, tài sản ba em để lại sao không bị tịch thu. Thầy mau nói đi.
Hà Vân loạng choạng, cô vịn vào bàn nhìn thầy Lưu kinh ngạc. Đã không còn những điều bóng gió nữa mà hoàn toàn là khẳng định. Nhưng cho tới giờ tại sao cô.
- Đi được rồi.
Hiểu Khang hơi nhíu mày, cậu đá chiếc ghế xô vào góc bàn chứng tỏ mức độ kiên nhẫn của cậu đã tới giới hạn.
- Thầy Lưu, em tin nhà trường luôn biết cách ứng xử với tin rác phải không?
Thầy Lưu định nói gì đó, khóe miệng hơi mấp máy nhưng rồi thôi. Cứ thế, Hà Vân lặng người không nhận thức nổi hai người đang đi giữa sân trường, vô số những cặp mắt đang cố mở to ra nhìn cho thật rõ.
Ái tình làm cho người ta điên đảo quả không sai.
- Bất xứ ai cũng không thể động vài cậu.
Vòng tay ấy, giọng nói ấy... Hà Vân căn bản chẳng cảm nhận cũng chẳng thấy gì nữa. Cứ vật vờ tựa như cái bóng trong khoảng trống rộng lớn vô cùng mà cậu nhóc đặc biệt dành cho cô.
Từ khi nào nhỉ? Ai mà biết, áng tình rắc rối thích đâu thì tùy tiện vắt ngang. Dù cho bạn có là người mang tính các là tai quái thế nào đi chăng nữa. Mối tình đầu tiên của thanh xuân ấy mãi mãi là sự rung động mãnh liệt nhất.
Trời lại mưa!
Khổ giấy A4 đặt trơ lì trên mặt bàn in rõ ba chữ " ĐƠN LY HÔN"
Nhấp tiếp ngụm bia, anh đắm mình trên chiếc giường trắng tinh, mọi thứ xung quanh tất cả đều màu đen chi phối.
Đã ấn định hai chữ mặc kệ́ nhưng vô tình nhận ra nhau lẫn giữa hàng trăm người mới thấy một chút nương tựa thế nhưng chỉ sau một phút mọi thứ cần trở về quỹ đạo.
Một phút đủ để anh hiểu cô đang sống an nhàn thế nào. Còn anh bị " người ta" áp đặt cái mác đi công tác xa thật nực cười.
- Tớ đi tìm em ấy về.
Mai Nhi vừa sộc vào phòng anh đã thấy vỏ lon bia vứt bừa bãi, không thể nhịn nữa đành lên tiếng mặc dù trước đây anh đã đe dọa bằng bạo lực cấm cô xen vào chuyện riêng tư.
Anh mệt rồi, chỉ hờ hững đáp lại.
- Làm gì?
- Nói thật cho người ta biết.
- Thế này là sự thật, còn sự thật nào?
Phải! Không có cô anh nào có chết và ngược lại. Là do cô ngay từ đầu quá bướng bỉnh.
- Đồ cứng đầu, vậy cậu dọn ngay đống này cho tớ.
- Việc của tớ, về đi.
- Vương Hải Khánh, cậu lạnh lùng thì đã tốt ngược lại cậu là đồ nhẫn tâm, cậu kí ly hôn rồi chứ gì? Được, tớ giúp cậu chuyển cho Diệp Chi, sau này có chết tớ cũng chẳng thèm lo cho cậu. Đi chết đi.
Mai Nhi nói một mạch, sừng sổ cầm khổ giấy A4 đặt trơ chọi trên mặt bàn không chần chừ thêm giây nào nữa mà bỏ đi. Cô bạn lanh chanh mấy hôm nay chỉ lo việc bao đồng của anh, hay theo dõi Diệp Chi rồi nằm lười biếng trong phòng anh cắn hướng dương, kể Diệp Chi thế này, kể Diệp Chi thế nọ. Đại não anh lớn nhưng không đồng nghĩa với việc giải thích những việc quanh co mà chỉ phụ nữ mới hiểu cho nhau. Tất cả những gì cô kể, anh vứt tất, không một chi tiết mảy may tồn tại trong đầu. Chỉ là mấy ngày gần đây, tự nhiên phải thức khuya giải quyết nhiều chuyện. Chất cồn trở thành liệu pháp hữu hiệu giống như chất kích thích áp chế thần kinh ngủ, nghỉ, cho riêng anh.
Anh mặc, nhấp thêm ngụm bia lớn, tơ hồng chẳng qua vì vô tình gán ghép thì cứ thế mà chấm dứt. Đỡ mệt óc! Anh sao lại trở nên khó coi vậy chứ? Vương Hải Khánh chỉ mình anh biết đâu mất rồi? Ném mạnh lon bia, cười khẩy một tiếng, anh đứng dậy tư chất lãnh đạm phục hồi với nhanh lấy di động bước ra khỏi những gam màu đen phủ kín xung quanh bốn bức tường. Em chẳng qua chỉ là hạt bụi vướng lòng tôi, không là gì cả.
Nhưng... tôi nhớ em đến điên rồi!
Trời không mưa nhưng lạnh. Diệp Chi tựa đầu lên thành ghế hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính ôtô, hai tay cẩn thận giữ chặt khổ giấy A4 phẳng lì.
Đơn ly hôn!
Cô không tài nào đoán ra là ai đã gửi tới, nó được đặt trong chiếc hộp gỗ, bề ngoài đã ướt hơi nước mưa từ đêm qua mà bác quản gia đưa cho cô lúc sáng, bên trong kèm mảnh giấy khẳng định rõ người gửi tuyệt đối không phải Vương Hải Khánh nhưng chữ kí là của anh.
Ý thức của cô hiện tại chỉ là đưa bản giấy này tới nơi cần đến. Anh đã kí, tức là đồng ý vậy thì cô còn điều gì nhân nhượng?
Một chút bất an rấy lên trong lòng làm những suy nghĩ trong cô như loạn lên rồi lại bị Diệp Chi gạt phắt đi, có lẽ chỉ là cô hơi hồi hộp thôi. Nhưng người đề nghị là cô thì chuyện này sẽ đích thân cô xử lí.
Đột nhiên xe thắng gấp, Diệp Chi đang mải suy nghị bị bất ngờ suýt ngã. Cô nhăn mày nhìn bác tài xế vô tình nhận ra phía trước rất đông người đang túm vào một góc, kể cả bao nhiêu phương tiện khác phải dừng lại.
Tài xế cau mày, quay nhìn cô với vẻ cảm thông.
- Hình như phía trước xảy ra tai nạn, tắc đường rồi tôi chịu thôi. Nếu cô không muốn tòa án đóng cửa thì đi bộ tới đó không còn xa đâu.
Diệp Chi hơi lưỡng lự rồi gật đầu, trả tiền cho tài xế đành chịu khó đi bộ thầm rủa tên nào điên thích tự tử như vậy.
Đoạn đường cô đi lại vô tình hướng về phía đám đông, đám người có vẻ sợ hãi nhưng lại không thể thắng nổi bản tính hiếu kì mà xúm lại.
- Anh ta bị đâm_ ai đó nói_ tên đó bỏ chạy rồi.
- Cố lên, xe cấp cứu đang tới.
- Cậu trai trẻ, nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, tôi đang gọi vợ cậu rồi.
Bước chân Diệp Chi khựng lại, giọng nói vừa thoáng qua bỗng chốc kéo chân tay cô trắng toát run bặt, di động trong túi reo không ngừng. Cô cắn môi, nhìn vào màn hình là số anh gọi nhưng vẫn mím chặt môi, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi cô vừa ấn nút nghe đầu dây bên kia đã phát ra âm thanh lạ, chiếc di động trượt dần theo cánh tay run rẩy.
Tiếng xe cấp cứu náo loạn hòa lẫn vào đám người ồn ào.
Diệp Chi vội vàng lao về phía đám đông đó, miệng không ngừng la hét tránh ra.
- Này cô bé, đây không phải chỗ chơi.
- Thế ông nghĩ tôi chơi à?
Diệp Chi gắt lên, dùng hết sức lực xô đẩy người đàn ông ấy ra, lập tức viễn cảnh thảm khốc cũng đập vào mắt cô.
Người con trai nằm sấp xuống đường, vệt máu chảy dài hai bên thái dương, chân tay anh trở nên bất động chỉ còn đôi mắt vẫn mở như chờ đợi điều gì đó.
Diệp Chi thất kinh gục tại chỗ, đôi tay trắng bệch run rẩy chống trên mặt đường cứng đơ cố lết gần chỗ anh. Cổ họng bỗng chốc như bị thứ gì cào cấu đau rát, cả sinh lực như bị rút sạch, trĩu nặng.
- Kh..ánh..
Cô vươn tay giữ chặt tay anh, cơ hồ như hai bàn tay đã trở thành khối băng cứng lạnh.
Anh mệt mỏi dời mắt nhìn cô, khóe môi cong nhẹ, cố nâng tay lau nhưng giọt nước mắt đang giàn dụa trên khóe mi người kia giữa chừng lại trượt rơi xuống
- Không....tên khốn....mở mắt cho tôi...làm ơn....
Tiếng ồn ào nhốn nháo đã vô tình nhấn chìm giọng nói khản đặc của cô gái nhỏ.
Người ta bàng hoàng nhìn theo chiếc xe cấp cứu đã đi xa, dư âm của vụ tai nạn hẳn sẽ còn ám ảnh nhiều người.
Đâu đó, một chiếc Toyota bám theo, màu vỏ bạc đầu xám lạnh lẽo y hệt như ánh mắt chủ nhân của nó bấy giờ, một đôi mắt sâu tối tăm đầy những thù hận như nhìn xuyên thấu qua lớp cửa kính kia, cô gái ấy đang khóc!