Mãi đến hơn 4 giờ sáng, Dương Họa Y mới chịu rời bàn làm việc. Lúc này, Nhan Từ Khuynh ngủ thiếp đi từ bao giờ chợt tỉnh lại. Anh ngạc nhiên khi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường rồi chuyển sang lo lắng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ dần lấp sau chiếc chăn dày. Anh nhanh chóng leo lên giường nằm cạnh cô nhưng do mệt quá nên vừa mới nằm xuống cô đã ngủ ngay rồi. Vì thế cô không hề biết anh đã làm những hành động gì với cô.
Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng ôm lấy người cô. Cô gái nhỏ này thật biết cách khiến người khác lo lắng không thôi. Hầu như cô chẳng bao giờ để ý đến bản thân mình mà chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể hoàn thành công việc một cách tốt nhất có thể...
Ngủ chưa được bao lâu, Nhan Từ Khuynh lại bị đánh thức bởi tiếg chuông báo thức. Anh nhíu mày nhìn đồng hồ. Mới có 7 giờ sáng mà! Anh cảm thấy có động bên cạnh mình nên quay sang nhìn. Dương Họa Y đang lách người ra khỏi vòng tay anh để ngồi dậy chuẩn bị đi làm.
- Họa Y... - Nhan Từ Khuynh khẽ gọi.
- Anh cứ ngủ tiếp đi. Em đến tập đoàn một chút. - Dương Họa Y ngái ngủ đáp.
- Nhưng em... - Nhan Từ Khuynh nhìn cô lo lắng.
- Anh không phải lo. Em không sao mà! - Dương Họa Y dụi mắt.
- Vậy em đi một chút là bao lâu? - Nhan Từ Khuynh níu lấy áo cô.
- Anh có nhận thấy anh đang mắc bệnh hay dính người không? - Dương Họa Y gỡ tay anh ra.
- Có! Anh thật sự không thể rời em được nửa phút... - Càng gỡ, Nhan Từ Khuynh càng nắm chặt hơn.
- Em nhớ không nhầm thì em đã tổ chức sinh nhật thứ 29 cho anh từ một tháng trước rồi đấy! Sao anh cứ như trẻ con vậy? - Dương Họa Y dùng hết sức để đẩy anh ra.
- Anh chỉ trẻ con với mình em thôi! - Nhan Từ Khuynh liền ôm chặt lấy eo cô.
- Ngoan nào! Em sẽ về sớm. Nếu anh muốn anh có thể đến vào giờ nghỉ trưa. - Dương Họa Y chỉ đành thở dài bất lực. Đôi tay nhỏ vò lên chiếc đầu đang dụi trên người mình.
- Nhỡ em lại dặn bảo vệ không cho ai vào thì sao? - Nhan Từ Khuynh ngước lên nhìn cô ấm ức.
- Anh chỉ cần bảo họ là em hẹn anh đến là được. - Dương Họa Y xoa má anh.
- Em nghĩ đám bảo vệ đó của em có tin lời anh nói không? - Nhan Từ Khuynh nghi ngờ.
- Chắc chắn là không rồi! - Dương Họa Y thản nhiên đáp.
- Ơ kìa... - Nhan Từ Khuynh càng ấm ức hơn.
- Người của Dương thị đều là những người rất có năng lực, kể cả là bảo vệ. - Dương Họa Y chống hai tay lên hông đắc ý.
- Em lừa anh! - Nhan Từ Khuynh bĩu môi.
- Thôi, đừng giận. Em sẽ dặn họ mà. Giờ anh để cho em đi được chưa? - Dương Họa Y bắt đầu cảm thấy sợ khi thấy người đàn ông lớn gần gấp đôi mình làm nũng.
- Hôn anh một cái đã! - Nhan Từ Khuynh nhìn cô với anh mắt mong chờ.
- Anh nói lại! - Dương Họa Y lườm anh.
- Hôn... hôn anh một cái... anh sẽ để em đi... - Nhan Từ Khuynh thấy ánh mắt đó của cô liền buông cô ra.
- Mơ đi!
Dương Họa Y nhanh chóng nhân cơ hội này chạy nhanh vào phòng tắm. Ừ thì tình cảm hai người tốt lên nhiều rồi đấy. Tốt đến mức không thể rời nhau dù chỉ một chút. Nhưng đối với Dương Họa Y, dường như có một rào cản vô hình nào đó khiến cô không thể thân mật với anh như bao cô gái khác làm với người yêu mình. Cô luôn tự nhủ với bản thân rằng, sau một thời gian thôi, cô sẽ không còn cảm giác xa cách như vậy nữa...
Còn Nhan Từ Khuynh thì đứng hình mất một lúc khi thấy cô chạy đi mất. Anh cũng cảm nhận khoảng cách đó ở cô. Vì thế anh mới tìm đủ mọi cách từ đơn giản nhất để cô có thể mở lòng với anh hơn. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt muốn giết người đó của cô, anh biết kế hoạch lại thất bại rồi...
Dương Họa Y vừa bước ra khỏi phòng tắm thì chợt khựng lại. Thấy Nhan Từ Khuynh vẫn ngồi ở giường, cô có chút ngượng ngập.
- Em xong rồi à? Lại đây anh sấy tóc cho rồi đi làm!
Nhan Từ Khuynh cầm sẵn chiếc máy sấy, dịu dàng vẫy tay gọi cô đến.
- Em tự làm... truyện teen hay
Dương Họa Y chưa nói dứt câu thì Nhan Từ Khuynh đã kéo cô lại gần rồi ấn cô ngồi xuống bàn trang điểm. Anh bắt đầu sấy tóc cho cô. Từng động tác của anh đều rất nhẹ nhàng, dịu dàng như thể sợ làm cô bị đau vậy. Và trái tim nhỏ bé của Dương Họa Y không ngừng đập loạn xạ theo từng động tác của anh...
Một lúc sau, mái tóc của Dương Họa Y đã được sấy khô. Cô đứng dậy đi thay đồ rồi chạy nhanh ra xe để đến Dương thị. Nhan Từ Khuynh mới giây trước còn vui vẻ tiễn cô nhưng giây sau, mặt anh liền cứng đơ lại. Anh chợt nhớ ra cô còn chưa ăn sáng. Anh nhanh chóng chạy vào bếp dặn người hầu làm cơm hộp cho cô rồi vội vã ôm hộp cơm đó đem đến cho cô.
Anh đang hí hửng đem cơm vào cho cô thì lại bị bảo vệ cản lại. Anh tức giận hỏi:
- Tại sao mấy người lại không cho tôi vào chứ? Không phải Họa Y đã dặn mấy người là tôi được phép vào sao?
- Thưa ngài, đúng là Dương tổng đã dặn chúng tôi là cho ngài vào nhưng ngài chỉ được vào lúc giờ nghỉ trưa thôi ạ! Mong ngài thông cảm cho chúng tôi...
Đúng y như cô đã hứa. Chỉ gặp vào giờ nghỉ trưa. Giờ Nhan Từ Khuynh mới nhận ra một điều là vợ mình luôn làm bất cứ điều gì đúng y những lời đã nói...