Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 234




Bạn trai cũ của mình đính hôn với bạn thân mình, mà bọn họ còn từng là anh em…

Quan hệ quá mức hỗn loạn rồi, chính cô cũng không hiểu nổi, hơn nữa cô cứ cảm thấy sai sai thế nào.

Nhưng Nhan Từ Khuynh lại kéo cô đi, còn chu đáo bảo Hà Vi Nhiên chuẩn bị cho cô quần áo nữa.

Hà Vi Nhiên rất thích Dương Họa Y, vừa thấy cô đã tủm tỉm cười rồi chọn một bộ váy thích hợp cho cô thay.

Hà Dĩ Phong cũng ở;đó; anh ta thấy Dương Họa Y liền gật đầu chào hỏi rồi bỏ đi, nói là còn có việc gấp.

Nhìn không giống như người có việc gấp mà giống bộ dạng mắc vệ sinh hoặc muốn chạy trốn người khác hơn.

Dương Họa Y thay đồ xong xuôi rồi đi ra thì không.

thấy bóng dáng Hà Dĩ Phong đâu, Hà Vi Nhiên cười cười đưa cho cô một bộ trang sức đơn giản mà trang nhã.

“Hà Dĩ Phong sao kì lạ vậy, bộ dạng gấp gáp thế, trước đây anh ấy không bao giờ như vậy đâu.” Dương Họa Y cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy anh ta hơi khác thường.

“Có lẽ gần đây em trai tôi thiếu phụ nữ, trước đây ngày nào cũng được phụ nữ vây quanh, dạo này mấy tháng rồi không thấy bên cạnh nó có thêm cô gái nào khác.” Đột nhiên Hà Vi Nhiên nói, không ngần ngại trêu.

ghẹo em trai mình: “Nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi nghỉ ngờ liệu có phải nó đổi sang thích đàn ông rồi không.”

“Chắc là không đâu.” Dương Họa Y cười cười theo, nhưng trong lòng cô nghĩ, gần đây bên cạnh Hà Dĩ Phong không có người phụ nữ nào không phải là do Dương Minh Nguyệt đây chứ?

Trước đây cô còn lo lắng Hà Dĩ Phong chỉ chơi đùa với Dương Minh Nguyệt, đối xử với Dương Minh Nguyệt giống với những người phụ nữ trước đây của anh ta, bây xem ra Hà Dĩ Phong thật lòng với Dương Minh Nguyệt, có lẽ cô không cần lo lắng nữa.

“Em cười như thế, có phải ’em biết gì không?

Không lẽ bên cạnh nó có cô gái nào à?”

“Chuyện này thì, để anh ấy tự nói cho chị biết đi Trong chốc lát Hà Vi Nhiên chợt hiểu ra điều gì, mắng một tiếng thằng nhóc thối, có bạn gái còn giấu chị nó.

Nhưng lần này giấu kĩ thế, cũng không đến quán bar hằng đêm nữa, xem ra nó nghiêm túc với cô gái ấy.

“Hi vọng lần này mắt nhìn của nó tốt lên, đừng có dẫn mấy đứa con gái trang điểm cả tá phấn trên mặt về như trước nữa.”

“Không đâu, cô ấy rất dễ thương.” Dương Minh Nguyệt nói.

Sau khi ra khỏi cửa hiệu của Hà Vi Nhiên, Nhan Từ Khuynh đưa cô đến thẳng lễ đính hôn ở nhà họ Hạ.

Thật ra Dương Họa Y biết rõ: “Không phải anh ghét nhất chuyện em và Hạ Huy Thành gặp mặt sao, sao lần này lại chủ động đưa em đi/cùng?”

Anh cười như không cười: “Anh ta đính hôn, để em đến chào tạm biệt quá khứ.”

Cô trừng anh: “Nói tiếng người đi.”

“Được rồi, anh ta đính hôn, sau này anh ta sẽ không còn cơ hội nữa, anh muốn để anh ta biết rõ, cũng muốn để cho em biết rõ.” Nhan Từ Khuynh ôm vợ mình, lái xe, “chó độc thân mắt titan” lại bị ngược thêm một lần nữa: “Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, anh phải cảm ơn anh ta. Nếu như không có anh ta thì chúng ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.”

Dương Họa Y gật đầu: “Mong rằng những gì anh nói đều là thật”