Hạ Lan Châu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói là: “Là đính hôn với anh trai tớ.”
Dương Họa Y sững sờ: “Cái, cái gÌ…?”
Cũng chỉ có cậu không nhận ra thôi, thật ra anh trai tớ không phải là anh ruột, mà được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Khi còn nhỏ không phải cậu vẫn thường xuyên đi theo dì Viên đến trại trẻ mồ côi Thánh Chỉ sao? Anh trai tớ cũng được đưa về nhà tớ từ nơi đó, bởi vì anh ấy cũng họ Giang, tên lại dễ nghe nữa, cho nên cha mẹ tớ đã chọn trúng anh ấy.”
Dương Họa Y sợ ngây-người, vừa nghe thấy tin tức.
lớn như vậy nhất thời cô còn chưa có cách nào tiêu hóa ngay được.
“Nhưng mà, sao trước đây chưa bao giờ tớ nghe thấy mọi người nói đến chuyện này?”
Hạ Lan Châu nở nụ cười: “Làm gì có ai sẽ chủ động nói ra chuyện ấy, ngay cả cha mẹ tớ cũng thật sự coi anh ấy như con ruột của mình, còn tớ không nói ra chuyện này vì sợ anh trai tớ xấu hổ…”
Còn anh ấy không nói đến, chắc là vì không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Hạ Huy Thành vẫn luôn cho rằng, một người từng.
sống trong trại trẻ mồ côi như anh, thì không xứng với cô.
Nhưng Hạ Huy Thành càng sợ Dương Họa Y biết, mục đích của nhà họ Hạ khi nhận nuôi anh từ nhỏ, chính là muốn anh trở thành chồng tương lai của Hạ Lan Châu, kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hạ.
Quan hệ giữa Dương Họa Y và Hạ Lan Châu lại tốt như vậy nữa, anh không muốn khiến cô nghĩ nhiều.
‘Vậy à.” Dương Họa Y uống một ngụm nước trái cây.
“Buổi lễ đính hôn của chúng tớ được tổ chức vào.
thứ bảy, nếu như cậu có:thời gian, tớ hy vọng cậu có thể tham dự.” Hạ Lan Châu lấy-một tấm thiệp mới từ trong túi xách ra đặt lên trên mặt bàn, rồi cô ấy chậm.
rãi đẩy nó đến trước mặt Dương Nhã Tuyết: “Quan hệ giữa hai chúng ta, chắc có lẽ sẽ không tình hình kỳ quái này làm ảnh hưởng đâu nhỉ? Họa Y, chỉ mong, hai chúng ta sẽ mãi mãi là bạn bè tốt nhất của nhau.”
Cô gật đầu có chút miễn cưỡng: “Nhưng mà cậu có thật sự thích anh hi vanh không? Không phải cậu đang thích một người đàn ông khác, thích đến mức có thể chết vì anh ta sao?”
Cô ấy cứ nghe lời người nhà rồi đính hôn như vậy, nếu như không có tình yêu thì làm sao có thể có hạnh phúc.
Cô thấy lo lắng thay cho Hạ Lan Châu, cuộc hôn nhân của cô cũng do người nhà sắp đặt, từ đầu cho đến tận bây giờ, có bao nhiêu khó khăn chỉ mình cô biết.
Nếu như không phải cô may mắn, sau đó Nhan Từ Khuynh cũng yêu cô, thì bây giờ không biết hoàn cảnh của cô sẽ như thế nào nữa.
Hôn nhân không có tình yêu, rất là đáng sợ.
Hạ Lan Châu vẫn nở nụ cười hoàn mỹ: “Có lẽ, tớ hơi thích anh ấy một chút.”
“Lan Châu.” . truyện đam mỹ
*Haiz, đính hôn là chuyện vui, ngoài việc chúc phúc ra, cậu không được nói những điều khác.” Cô chưa kịp nói hết thì Hạ Lan Châu đã cắt ngang lời cô.
“Tớ chỉ Hồi:cậu: một câu cuối.cùng thôi, cậu thật sự nghiêm túc muốn gả cho anh ấy sao?”
“Tớ thật sự muốn gả cho anh ấy.” Từ trước đến giờ vẫn luôn muốn.
Nhưng mà Dương Họa Y không biết, Hạ Huy Thành cũng không biết.