Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 221




Nghe thấy thế cô dừng động tác đang đánh răng của mình lại, rồi nhổ bọt trắng từ miệng ra: “Em tới đây vì anh rể của em sao?”

Dương Nhã Tuyết hơi ngẩn người ra một chút rồi phủ nhận nói: “Đương nhiên là không phải rồi.”

“Không,phải’ thì-tốt” ‘Cô lại tiếp tục đánh. răng, xuyên qua tấm gương trông thấy vẻ’mặt không được tự nhiên của em gái, thì cô biết ngay, con bé này đang nói dối.

Xem ra, Nhan Từ Khuynh nói không sai, đúng là nên đưa con bé đi khỏi đây từ lâu rồi mới phải. Nếu không thì với cái tính ngang ngược của đứa em gái này, không biết nó sẽ còn gây ra chuyện khó chịu gì nữa.

Trước đây vì sợ em gái mình bị tổn thương nên cô không muốn để nó có bất kỳ liên quan nào với Nhan Từ Khuynh cả.

Hiện giờ, cô không muốn em gái mình có quan hệ gì với Nhan Từ Khuynh, là vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.

” Chị, có phải chị đang đề phòng em hay không, sợ em cướp mất anh rể à?”

Dương Họa Y không đáp lời cô ta, sau khi cô rửa mặt xong, dọn dẹp lại mọi thứ sạch sẽ, đến lúc đó mới nhẹ nhàng vặn ngược lại một câu: “Cho nên, em muốn tranh giành với chị sao?”

Dương Nhã Tuyết cứng họng; cô,ta vẫn muốn giữ thể diện, nên nhất định không thể nói ra những lời nói kiểu ấy.

Cô ta đang nghĩ xem nên chuyển để tài hỏi xem trưa nay định ăn gì thì điện thoại:của Dương Họa Y vang lên: Dương Họa Y cũng không ngại cô ta, nên trực tiếp nghe điện thoại luôn ở đó.

“Họa Y, tớ đây, cậu dạo này có khỏe không?”

“Lan Châu! Mình vẫn ổn.”

Từ khi chia tay nhau ở quán bar, hai cô vẫn chưa hề liên lạc lại với nhau Hạ Lan Châu thì đang áy náy, bởi vì cô, nên Họa Y mới đến quán bar, rồi mới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Còn Dương Họa Y cũng không chủ động liên lạc với cô ấy, cũng vì cô không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

Tình cảm giữ người với người là thứ rất kỳ lạ, chỉ cần hai bên đều không chủ động liên lạc với nhau thì tình cảm cũng dần dẫn bị mai một.

Trước đây khi cô ra nước ngoài ba năm, lúc về nước thì tình cảm hai người vẫn thân thiết như xưa.

Nhưng mà sau khoảng thời gian không liên lạc với nhau này, đột nhiên-‘cô cảm thấy quan hệ giữa hai người có chút xa lạ.

Sau khi im lặng một-lúc lâu, cuối cùng Hạ Lan Châu cũng mở miệng: “Nếu cậu có thời gian thì chúng ta gặp nhau một chuyến có được không?”

“Được, hẹn nhau lúc nào?”

Bây giờ tớ không có thời gian, sáu giờ tối nay có được không? Hẹn nhau ở quán bánh ngọt mà chúng ta hay đến kia nhé.”

Vừa trông thấy cô-cúp điện thoại, Dương Nhã Tuyết đã bắt đầu đặt câu hỏi dồn dập như nã pháo liên thanh: “Chị, điện thoại của ai tế? Anh rể à? Có phải anh ấy muốn đưa hai chị em mình đi ăn trưa không?”

Cô đưa di động ra lắc lư vài cái trước mặt Lệ Nhã Tuyết.

Khi Dương Nhã Tuyết trông thấy tên hiển thị trên điện thoại, thì cô ta thở dài thất vọng: “Hàng ngày anh rể cũng không quan tâm đến việc ăn uống của chị sao?”

“Anh ấy còn có công việc riêng phải làm, anh ấy cũng không phải là người giúp việc nam chuyên phụ trách vấn để ăn uống cho chị.

Nói xong, cô xắn tay áo lên đi về phía phòng bếp, cô muốn nhìn thử xem trong bếp còn gì để ăn không.