Đến lúc này Dương Họa Y mới hoàn hồn, liếc nhìn anh, do dự một lúc, đổi dép lê xong bước vào nhà rồi mới hạ quyết tâm.
Cho anh một cơ hội đi, cũng là cho bản thân một cơ hội.
Bỏ qua cho anh ấy, cũng là bỏ qua cho chính mình.
“Nhan Từ Khuynh.”
“Hả?”
Dương Họa Y nhìn về phía anh, nhìn thấy một phiên bản nhỏ nhắn của mình trong mắt anh.
Cô mím mím môi, chậm rãi mở miệng: “Anh ăn cơm thừa của tôi sao?”
“Sao cô biết?”
“Nhã Tuyết nói với tôi.”
“Ừm.
Anh thừa nhận rồi: “Tôi chỉ lười phải đổi chén đũa thôi. Nếu em không thích thì lần sau tôi không làm vậy nữa.
Sự kinh ngạc xâm chiếm lồng ngực Dương Họa Y, cô lúng túng hỏi: “Anh không chê bẩn hả?”
“Không ngại.”
Anh kéo cô vào ngực, tỉ mỉ hít vào mùi hương thơm ngát ở gáy cô: “Chỉ cần là của em, tôi đều không ngai.”
“Nhan Từ Khuynh, anh có bệnh sạch sẽ mà.”
“Đối với mỗi người thì sẽ khác nhau thôi.”
Dương Họa Y không lên tiếng, cô đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
Nhan Từ Khuynh đã làm rất nhiều thứ, cô không phải người lòng dạ sắt đá, không có cách nào khiến bản thân thờ ơ cho được.
Anh ôm cô vào phòng ngủ, cô vẫn không hẻ răng nói nửa lời.
“Không tin à?“ Nhan Từ Khuynh đặt thân thể mềm mại của cô lên giường rồi đẩy cô đến dưới thân mình: “Vậy để tôi chứng minh cho cô thấy.”
Đôi môi anh chạm vào bên má của cô, dùng răng cắn nút áo của cô, giúp cô cởi ra.
Dương Họa Y ôm má anh, ngăn anh tiếp tục.
Một bên tay anh bắt lấy hai cái tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay, tay còn lại cởi quần áo của cô.
Quần áo bên ngoài đã cời ra, từng món từng món rơi xuống đất.
Trên người anh không mảy may còn sót lại thứ gì, cô cũng vậy.
Không biết là vì lạnh hay vì bất an mà giọng nói của Dương Họa Y có hơi run rẩy: “Nhan Từ Khuynh, anh bỏ tôi ra trước đi.”
Đã sớm xảy ra quan hệ với cô không dưới một lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh cưỡi trên thân thể cô, còn có thể lướt mắt hết khắp mọi ngõ ngách trên người cô.