Vợ Ơi! Đợi Anh

Chương 45: Chủ tịch bị đa nhân cách




Hôm sau đến công ty cô lại nghe tiếng mọi người rôm rả nói chuyện. Thắc mắc nên cô đã hỏi cô lễ tân đứng cạnh mình.

" Chị Hoa à, hôm nay mọi người sao có vẻ vui vậy? "

" Đình Đình à cô không biết sao? "

Cô lắc đầu thừa nhận không biết.

"Hôm nay vị chủ tịch trong truyền thuyết của công ty ta xuất đầu lộ diện đó. Lần trước chúng ta đợi ở khách sạn Louz, ngài ấy lại có chuyện đột xuất nên không đến được, nhưng lần này lại ngỏ ý đến công ty quan sát tiến trình làm việc của nhân viên "

" Vậy sao? " cô trầm ngâm nói với chị Hoa, nhưng trong thâm tâm cũng không thật sự quan tâm lắm, chắc cũng chỉ là một ông chú già tóc bạc thôi có gì mà mọi người háo hức thế.

" Đúng đó! "chị Hoa cười tươi roi rói, mắt như sắp loé lên sáng rực.

Cô cũng bèn xin tạm biệt rồi đi lên phòng làm việc của mình. Đến giờ ăn trưa cô cũng định đi xuống nhà ăn để ăn, nhưng vừa đi được một đoạn đã thấy tốp tốp các cô gái và nhân viên của phòng bang khác kéo nhau xuống sảnh, lòng hiếu kì lại trổi dậy khiến cô phải đi theo họ để hóng truyện bát quái. Nhưng vừa bước xuống sảnh một bóng dáng cao to lại xuất hiện từ cửa ra vào cửa công ty. Thân hình cao ráo 1m85, vai rộng vững chãi lại đang khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm, vừa nhìn thôi đã biết đẹp trai rồi. Nhưng mà cô thấy có vẻ hơi quen mắt, à không rất quen là đằng khác..khoan.... phải nói là rất quen nha.

Đùng Đùng

Đầu cô như có sấm nổ, hắn...là hắn?

" Đó chẳng phải là Minh Phong của phòng tài chính sao? "

" Đúng đó, sao anh ấy lại đến đây, đã vậy còn mặt âu phục nữa."

" Các cô sao vậy nhìn mà không biết sao. Cậu ấy chính là tổng tài đó "

" Thật sao? "

" Chẳng lẽ cậu ấy lúc trước vào đây chỉ để khảo sát nhân viên!"

" Nếu vậy thì tôi thảm rồi, vì hôm kia còn than vãn với công việc hiện tại trước mặt cậu ấy nữa "

Bao nhiêu lời bàn tán bắt đầu nổi lên.

" Anh ấy...đến tìm tôi..." Cô lắp bắp mở miệng nói, các nhân viên xung quanh cô nghe được lại có người phì cười.

" Em gái à, bớt ảo tưởng đi "

" Hahaha Đình Đình cậu vui tính ghê đó "

Mọi người đều cười trước câu nói của cô nhưng cô thì lại hơi xanh mặt, lần này tiêu rồi. Ai ngờ hắn lại là chủ tịch chứ, hèn gì lúc trước cô lại được nhận vào dễ dàng như vậy. Đúng là cô ngu quá mới dễ đi tin người mà.

Hắn bước ngang các nhân viên đang tụ tậm ở dưới sảnh rồi lạnh lùng mà tiến về phía than máy riêng, không thèm cho một người nào ở đây cái nhìn nào cả. Mọi người cũng đứng bàn chuyện rôm rả, bổng nhiên loa phát thanh của công ty lại vang lên

" Mời cô Quý Đình Đình đến phòng chủ tịch có việc gấp!"

Lúc này mọi người lại hướng mắt về phía cô đang đứng ngây ngốc. Thiệt chứ, ngay từ lúc thấy hắn cô đã có cảm giác không lành rồi, xui thật mà.

Cô cũng uể oải tiến về phía than máy của nhân viên, mọi ánh nhìn lúc này vẫn còn dáng trên người cô khiến cô không thể nào thở nổi mà, áp lực từ ánh nhìn đúng thật là quá lớn, cổng than máy vừa đóng lại cô thở hắc ra một hơi. Thật là xém chút là hết hơi rồi. Còn đám nhân viên ở lại tiếp tục việc buông dưa lê của mình....

Ting

Than máy dừng lại tại tần 35 của GM, Đình Đình bước từng bước về phía văn phòng chủ tịch kia.

Cốc Cốc Cốc cô nhẹ nhàng gõ cửa.

" Vào đi "hắn đáp

Mở cửa văn phòng ra một luồn khí lạnh lại bao vây lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

" Tôi nói cậu rồi mà Hạc Hiên đừng làm phiền tôi giờ này!" Hắn vừa đứng xoay lưng về phía cửa, mắt hướng nhìn ô cửa sổ mà nói.

" Vậy thôi tạm biệt " cô nói rồi định xoay người lại bước ra thì lại nghe tiếng hắn.

" Á Đình Đình là em sao, không ngờ em lại đến nhanh như thế nha" Hắn đang đứng cách cô tầm 20 bước chân, nhưng không biết từ khi nào lại đứng trước mặt cô, tay còn níu níu.

" Anh gọi tôi lên đây làm gì? "

" Người ta nhớ em thôi mà! Em biết không gần 24 tiếng rồi anh không được gặp em, thật sự rất nhớ em đó " Hắn nói bằng giọng nói ngọt như đường, nhưng cô lại thấy cả khinh. Hắn... hắn là Trình Minh Phong cô quen biết sao?

" Anh thôi cái giọng đó đi " cô hơi kéo tay mình lại.

" Đình Đình à em đừng lạnh lùng như thế chứ. Em còn nhớ lần trước ở khách sạn không? Anh bảo sẽ chịu trách nhiệm với em rồi nên em yên tâm đi nhé bà xã"

" Nè anh, anh bớt đi nha, tôi không phải bà xã của anh đâu "

" Sớm muộn thôi em à " hắn cười tươi nhìn cô, tay hắn vẫn nắm lấy cổ tay cô còn hua hua như cách con gái cầm tay mẹ vậy. Nhìn mà cô thấy cũng thật buồn cười, hắn cứ như con nít ấy nhỉ.

" Chào mừng cậu đến GM nhé Minh.." Hạc Hiên mở cửa bước vào, anh cứ tưởng chỉ có hắn ở đây nên không gõ cửa lại bắt gặp vị chủ tịch nào đó đang nắm tay cô nhân viên, còn làm ra vẻ mặt ngây thơ khiến anh thấy sợ vãi cả linh hồn.

" Cậu mau cút cho tôi! " Hắn khằng giọng quát lên, ánh mắt cứ như sắp ăn thịt người vậy. Khiến cô cũng hơi run run trong lòng, hắn hung dữ quá.

" Được được " Hạc Hiên nhanh chóng mở cửa với tốc độ nhanh nhất để đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại anh đưa tay sờ lên ngực mình, hên quá còn sống...

" Đình Đình aaa" Hắn lại quay mặt nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình y chang lúc nãy, như chưa có chuyện gì xãy ra. Chu cha mạ ơi, hắn bị bệnh đa nhân cách sao? Khác nhau thế?? Người này với người lúc nãy là cùng một người sao?

" Anh này tôi nói đừng nói bằng cái giọng đó rồi mà " cô nói hơi lớn tiếng nhìn hắn.

Hắn bổng buông tay cô ra mặt hơi cúi xuống lại bước vào vị trí ghế ngồi của mình " Em hết thương anh rồi sao? "

"...." cô chính thức cạn ngôn với tên này rồi

" Đình Đình em lại đây?" hắn lấy tay ngoắc ngoắc cô về phía mình. Còn cô cũng không hiểu sao cứ như cỗ máy mà bước về phía hắn. Vừa bước đến gần hắn hắn đã kéo tay cô lại, khiến cô cả người lọt tỏm vào lòng hắn.

" Aaa, anh làm gì vậy! " vô đẩy đẩy hắn ra.

" Em à, em đẹp thật đó Đình Đình " Hắn tay sờ nhẹ lên má cô, ánh mắt vừa nhu tình vừa dịu dàng như nước, dường như trong mắt anh lúc này à không, nói đúng hơn là cả một đời này, chỉ có một mình cô gái này, cô gái tên Quý Đình Đình này thôi.

Cô nghe hắn nói thì mặt hơi đỏ lên nhung rất khó để nhận ra. " Anh biến thái sao? "

" Đúng rồi, nhưng mà chỉ có mình em được anh dở trò biến thái này thôi đấy bà xã "

" Tôi nói rồi mà đừng kêu tôi là bà xã..."

" Bà xã "

" Vợ à "

" Phu nhân ơi "

Thế là một trận làm loạn của vị chủ tịch đáng kính lại diễn ra, người thê thảm duy nhất hứng chịu lại là Đình Đình đáng thương......

_____________

Góc xàm tui nghĩ ra.

Đình Đình: Cứu bé....

Minh Phong: Để anh cứu em nhe ^.^

Đình Đình: Nooooooo.......