Vợ Ơi! Đợi Anh

Chương 26: Hồi ức của hắn (1)




Nghe đến đây vị bác sĩ bỗng dừng lại, không run rẩy nữa mà nhìn thẳng vào mắt hắn " Chúng tôi cũng đã chăm sóc cô ấy hết sức rồi" nói rồi vị bác sĩ thoát khỏi tay của hắn, đứng thẳng mà nói " Tôi nói cho ngài biết, chúng tôi ở đây không biết cô ấy là vợ ngài nên nhiều khi sẽ không để ý nhiều! Vì một ngày chúng tôi phải tiếp bao nhiêu bệnh nhân cơ chứ? Nhưng còn ngài thì sao? Xét về mặt danh nghĩa thì ngài là chồng của cô ấy ngài mới phải là người phải ở bên chăm sóc cô ấy đằng này ngài lại ở đâu? Bỏ mặt vợ mình hai ngày ở bệnh viện không một ai chăm sóc mà đáng mặt một người chồng à? Tôi thấy đến tư cách làm một người đàn ông ngài cũng không bằng. Còn nữa tôi không biết lí do vì sao mắt cô ấy không thể nhìn thấy đường nhưng nhìn vào chỗ mắt đó tôi có thể đoán được cô ấy vừa phẫu thuật mắt cách đây không lâu đúng chứ?. Tôi cũng chẳng hiểu ngài làm chồng kiểu gì mà lại để cô ấy khóc đến như vậy, mắt cô ấy đã mù rồi, còn sưng khóc quá nhiều nữa. Đã vậy còn bị động thai nặng, ngài còn đến đây để mắng chúng tôi? " nói rồi vị bác sĩ nói tháo cả bản tên đang đeo trên cổ ra rồi khẳng khái nói tiếp.

" Tôi lấy tư cách là một bác sĩ lấy đạo đức nghề nghiệp ra làm trọng mà nói với ngài! Vợ ngài cũng đã chết rồi! Thi thể cô ấy cùng thai nhi đang ở tạm khu vực nhà xác, ngài có thể đem về nhà chôn cất, à còn nữa từ nay tôi sẽ không làm ở đây nữa. Tạm biệt" vị bác sĩ nói xong thì vứt luôn bản tên rồi bước ra khỏi bệnh viện, bỏ hắn đứng ngơ ra ở cửa phòng bệnh.

Lúc này tâm trạng hắn rối rắm vô cùng, hắn sai sao? Không thể! Chắc chắn là vậy! Cô mới là người sai! Tất cả đều do cô ta tự chuốt lấy nhưng sao tim hắn đau quá, hắn đau lắm. Đây chẳng phải điều mà hắn muốn nhất sao? Nhưng sau khi thành công rồi hắn lại chẳng thấy vui vẻ gì mà lại cảm thấy như mình đã phạm một sai lầm không thể sửa chữa vậy. Chân hắn nhấc lên từng bước nặng nề bước đến cửa nhà xác. Một cô ý tá đẩy một người đang nằm trên chiếc băng ca ra đắp trên đó là một miếng vải trắng nhưng lại có vài chấm máu to nhìn vô cùng khiếp đảm.

"Cô ấy rơi từ trên cao xuống, phần tay đã bị biến dạng một phần còn chân cũng gãy cả hai, hộp sọ cũng bị nức hơn nữa. Rất đáng thương" người y tá nói xong thì cũng cuối đầu rơi đi.

Tay chân hắn run rẩy kịch liệt bước đến gần rồi dở tấm vải ra, một thân ảnh đầy máu me đập vào mắt hắn! Gương mặt cô toàn là máu, phần đầu xưng to đáng sợ, hai mắt nhắm nghiềm trông nhăng nhúm, tay bị gãy lộ cả xương trắng bên trong đủ để cho thấy cái chết của cô là vô cùng đau đớn, cạnh bên là một thứ trông giống bào thai toàn thân là máu ở giữa bụng còn có một sợi dây nhỏ hình nhu là dây rốn. Nước mắt của hắn từ đâu đổ ra như mưa, hắn không muốn, không muốn cô chết. Hắn khụy chân xuống cạnh băng ca thống khổ mà nói.

" Quý Đình Đình cô mau tỉnh dậy, tôi nói cô nghe không hả? Tôi chưa cho cô chết mà sao cô lại chết mất rồi, còn mang cả con của tôi theo, nó còn chưa hình thành cơ mà " hắn mếu máo nói tiếp " Cô mau tỉnh dậy tôi sẽ tha thứ cho cô được không, tôi sẽ không đánh đập cô nữa. Mau tỉnh lạii"

" Minh Phong anh hãy đứng lên đi, Đình Đình dù sao cũng đi rồi" Hạc Hiên vừa đến liền thấy cảnh hắn vừa quỳ gối vừa khóc như một đứa trẻ trước băng ca thì hốt hoảng vô cùng.

" Cậu nói láo, cô ấy chưa chết. Đây là giả, cô ấy nhiều chiêu trò như vậy chắc chắn đây là giả, cô ta không dễ chết như vậy đâu " hắn hét to, biết bao nhiêu đau đớn

Bụp, Hạc Hiên đành phải đi lại gần đánh vào gáy hắn để hắn ngất đi, nếu không hắn sẽ vì quá kích mà phá tan bệnh viện mất. Điều Hạc Hiên thắc mắc là trước đây chưa bao giờ nghe Minh Phong nhắc về bất cứ điều gì tốt đẹp về vợ mình. Toàn nói cô ta là rắn độc, mưu mô xảo quyệt, tâm cơ khó lường, nhưng tại sao khi cô ta chết rồi Minh Phong lại đau đớn thống khổ như vậy? Còn đau buồn hơn cả khi mẹ mình chết?