Vợ Ơi! Đợi Anh

Chương 22: Truy đuổi




Nghĩ là làm, cô nhanh chóng cầm túi thức ăn và cả cái hộp đựng chiếc vòng tay qua trước cửa nhà hắn.

Ting tong

Nghe thấy tiếng chuông cửa hắn cũng đi ra xem, ai ngờ hôm nay cô lại đến nhà hắn?, tay còn cầm túi đựng gì đó, hắn trông thấy quen quen. Hắn còn chưa kịp nói cô đã đẩy cái túi kia và chiếc hộp nhỏ vào tay hắn.

" Cái này trả anh!"

Gì chứ? Sao cô ấy lại trả?.

" Là anh tặng em mà?"

"Tôi cần anh tặng sao? Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả!" mắt cô nhìn thẳng vào mặt hắn rồi nói. Nghe câu nói của cô tim hắn như có ai bóp nghẹn lại vậy, đau đớn vô cùng. Hắn là người sai trước, có lẽ đây là cái giá phải trả..

" Anh xin lỗi em.." Hắn cúi mặt xuống đất rồi nói.

" Tôi không biết anh làm vậy là có lý do gì nhưng lần sau tôi không muốn việc này diễn ra nữa!" nói rồi cô quay lưng đi về nhà mình. Hắn nhìn theo bóng cô rời đi mà lòng đau như cắt, hình như hắn lại sai rồi?...

Về đến nhà mình, cô thở dài một hơi rồi nằm dài ra sofa. Cô làm vậy có đúng không? Sao mắt hắn buồn thế? Chắc chắn là hắn giả bộ thôi! Đời trước hắn hận cô như vậy đời này sao có thể tốt với cô được, ha.. thật buồn cười! Có lẽ cô và hắn kết thúc thật rồi cũng nên?

Những ngày hôm sau cô cũng không thấy hắn xuất hiện trước mặt mình nữa, căn nha kế bên nơi hắn ở cũng đã dọn đi từ lúc nào. Công việc của cô cũng có chiều hướng suông sẻ hơn, cô hoàn thành được khá nhiều dự án cho công ty, là một nhân viên có trách nhiệm và thực lực thật sự. Mọi người trong công ty cũng dần không còn cay nghiệt với cô nữa, cũng có vài đồng nghiệp tới bắt chuyện làm quen với cô.

Ấy vậy mà cô cũng đã làm việc được ở đây gần một tháng rồi! Thật là không thể tin được mà. Nhưng một tháng qua cô không hề gặp hắn nữa. Cũng tốt! cô sẽ giống một cuộc sống yên bình thảnh thơi, sau này sẽ lấy một người chồng tốt, biết lo cho gia đình, có trách nhiệm là đủ rồi. Đời trước ai cũng nói cô là không có cha mẹ dạy dỗ, còn là tiện nhân vì ham hư vinh nên cố gắng leo lên vị trí Trình phu nhân bám riết lấy tổng tài không buông, đời này cô cũng không muốn mang tiếng nữa. Danh tiếng là mẹ cho cô, cô không muốn người khác lại đem mẹ mình ra mà mắng nhiếc nữa...

Hôm nay là một ngày cuối tuần, thời tiết lại tốt vô cùng nên cô và Châu Chi đã hẹn nhau ăn tối tại một quán ăn.

"Đình Đình bên này!" Châu Chi đứng trước cửa một nhà hàng nhỏ vẫy vẫy tay với cô.

" Mình đến đây" cô vừa xuống xe bus liền thấy ngay cô bạn của mình, nói rồi cũng bước lại chỗ của Châu Chi. Hai người vui vẻ cười nói với nhau rồi cùng tiến vào nhà hàng. Hai người ăn uống rất vui vẻ, nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Đúng là phụ nữ mà, gặp nhau, hợp tính với nhau rồi là không thể nào ngừng nói được. Nhìn lên đồng hồ đã 8h tối rồi, cô cũng nói với Châu Chi là nên về nhà.

" Tiểu Đình, cậu lại đi xe bus hả? Hay để mình gọi taxi cho cậu nhé?"

" Thôi không cần đâu, từ nhà mình đến trạm xe chỉ mất 5 phút cậu đừng lo" Đình Đình nói với Châu Chi, song lúc này vừa đúng lúc xe bus cũng đứng lại ở chỗ cô, cô quay mặt lại nói với Châu Chi.

" Tạm biệt cậu nhé! Mình về trước nha, cậu cũng bắt xe về đi kẻo muộn"

" Ừm cảm ơn cậu, tạm biệt" nói rồi hai người vẫy tay nhau. Ngồi trên xe bus để đi vẽ nhà, mí mắt cô cứ giật giật nhưng là giật bên phải, cô cũng có nghe người ta nói nếu mắt giật bên trái là xui xẻo còn bên phải chính là may mắn. Không biết có thật không ta? Sau 15 phút ngồi xe bus thì xe cũng dừng lại tại con đường đi về nhà cô, từ đây đi bộ đến nhà cô cũng tầm 5 phút thôi, nhưng trên đường lại khá vắng làm cô có chút sợ.

Đang vừa đi vừa ngâm nga thì một người nam từ phía trước đang chạy lại chỗ cô, chạy có vẻ khá nhanh nhanh, cô lại nhìn thấy dáng vóc này rất quen thuộc. Người này chạy càng gần, cô lại càng mở to mắt ra! Là hắn? Trình Minh Phong? Hắn bây giờ sao lại mang trên người chiếc quần tây dài nhăng nhúm, áo sơ mi màu xanh biển lại trông khá cũ kỹ lại còn có những vết loan lỗ màu thẫm? Hình như là máu? Áo hắn đầy những vết máu dính trên áo sao? Mặt hắn lại hơi xưng đỏ một bên, mí mắt bị rách cũng đang chảy máu. Nhìn vào không thể biết hắn từng là một người cao cao tại thượng đứng trên vạn người, hắn bị sao vậy? Phía sau hắn còn có cả một nhóm người mặc áo đen, cũng phải tầm chục người chứ chẳng ít.

" Cứu anh.. " giọng nói hắn toát lên vẻ mệt mỏi. Phải làm sao đây! Hắn đang dừng trước mặt cô! Đám người kia lại ngày một đến gần, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu được, đành liều vậy!. Cô bỗng kéo tay hắn, chạy thật nhanh vào một cái hẻm nhỏ nằm giữa hai căn nhà sát chỗ cô đứng, cô kéo hắn đi thật nhanh thật nhanh cô cũng không quan tâm mình đi đâu nữa. Nhưng cô không hay biết được rằng ở phía sau, hắn đang quay lại nhìn đám người kia, còn đám kia thì lại đứng trước cái hẻm vẫy tay chào hắn, vẻ mặt còn rất vui vẻ. Có tên còn dùng khẩu hình miệng để nói ' Chúc lão đại may mắn'

Một người tên Trạc Tần đứng cạnh tên đang vẫy tay nói nhỏ giọng" Cậu đánh nặng vậy hỏi xem lão đại có chém chết hết chúng ta không?"

" Là lão đại kêu đánh mạnh mà! Với lại tôi chỉ đánh những chỗ da dễ hồi phục, tầm một tuần là hết thôi!" người này lại cười cười nói với Trạc Tần.

" Hạc Hiên mà biết vụ này chắc tức chết thôi "

" Tại sao? "

" Cậu ta luôn nói với tôi là muốn đánh phế lão đại, tại lão đại hay phá cuộc vui của cậu ta mà "

" Hahahahaha.... về nhà thôi "

......................

Ây dồ thỏ con lại rơi vào tay sói rồi:3