Vợ Ơi! Đợi Anh

Chương 20: Trà ô long chanh dây




15 phút sau

"Hộc hộc, chủ tịch đây.. đây là đồ anh cần" Hạc Hiên vừa thở dốc vừa cuối người đưa túi thức ăn cho hắn, mặt anh lúc này đầy mồ hôi, mẹ nó về nhà lại phải tắm lần 2 rồi.

" Cậu trễ 5 phút " Nói rồi hắn quay đầu lại đi vào phía trong nhà, bỏ lại gương mặt khó coi của Hạc Hiên, ôi trời đất ơi, chử tịch quả thật là không có tình người mà. Lúc trước đâu có như vậy huhu, bây giờ lại có biết bao nhiêu thứ để làm khổ anh. Hu hu mong cho chủ tịch mau chóng có được chị dâu thì anh mới mông mà khỏe được.

____

Hắn bước vào nhà cô, đặt hộp cơm lên bàn rồi tiến lại sofa để bế cô lên, nhìn một loạt hành động này của hắn cô cảm thấy ấm áp lạ thường..

" Anh sao lại mua hai phần?" cô nhìn hai phần cơm trên bàn rồi hỏi hắn.

" Anh cũng chưa ăn, bếp ga hư, ông chủ không có ở đây nên, chưa sửa được" ôi nói xong hắn cũng phải khâm phục khả năng nói dối không thấy thẹn của mình. Nói xong hắn giả vờ cầm hộp cơm lên rồi nói.

" Em ngồi đây ăn đi, tôi ra kia"

1

2

3

" Tôi... anh ngồi đây ăn cũng được". Yeah, đúng như hắn nghĩ, cô sẽ gọi hắn lại. Đây cũng chính là dấu hiệu cho thấy trong lòng cô không phải không có hắn, hắn vẫn còn một cơ hội đối với cô chứ? Hắn ngồi xuống cạnh cô, tay lấy từ dưới ghế lên một ly nước rồi đưa về phía cô.

" Cái này cho em!"

Cô cầm lấy rồi nhìn vào ly nước, trên ly có một cái nhãn dán tên của món nước ghi là ' Trà ô long chanh dây'

"???" Sao hắn biết cô thích món này. Cô nhớ đời trước lúc cô còn nhỏ, hôm đó là một ngày giông gió, mẹ cô lúc về đến nhà cả người đã ướt sũng, nhưng trên tay bà lại cầm một ly nước nhỏ được mẹ cô buộc lại bởi cả 3 lớp nilong, mẹ cô tươi cười mở từng lớp bọc ra, đến lớp cuối cùng mẹ cô lại cười tươi hơn nhìn cô.

" Nè con gái, đây là trà ô long chanh dây, bà chủ cho mẹ, con mau uống đi"

" Á ngon quá mẹ ơi" cô nhóc vui vẻ cầm ly nước trong tay..

Từ đó cô rất thích món ô long chanh dây, nó nhắc cho cô nhớ về mẹ mình, nhớ về tình thương của mẹ. Nhớ lại mắt cô lại rưng rưng. Hắn vậy thì hơi hoảng vội lấy tay đặt lên má cô

" Em sao vậy?" hắn nhìn cô, nét ôn nhu vẫn còn đó nhưng lại có một chút lo lắng.

"Không sao, cảm ơn anh" cô gạc tay hắn ra, rồi chăm chú ăn phần cơm của mình. Cả hai cũng không nói với nhau lời nào...