Vợ Ơi! Cho Anh Xin Lỗi

Chương 6: Hộp padora




Hôm sau, Nhã Trúc dậy rất sớm đi nhận việc. Đúng giờ và nghiêm chỉnh trở thành tác phong của cô. Bà Lệ dậy từ 5 giờ sáng lụi hụi nấu bánh canh ăn sáng cho cả nhà. Bà là thế, dù ở Mỹ hay Việt Nam, bà luôn là đồng hồ sinh học rất đúng giờ, có lẽ Nhã Trúc học tính cách chuẩn thời gian của mẹ. 6 giờ cô bước xuống nhà, đã ngửi thấy mùi nước lèo thơm phức. Bà Lệ nhìn con gái yêu chiều.

- Xuống ăn nhanh rồi đi làm. Ăn ở nhà cho lành, mẹ nghe nói thức ăn bên ngoài giờ hóa chất tùm lum hết.

- Bao nhiêu người vẫn ăn mà mẹ, mẹ nấu cực quá.

- Con khờ này, mẹ nấu bao nhiêu năm nay, giờ mới biết tui cực hả?

- Hihi, "biết lâu gòi", tại lỡ nghiện món ăn mẹ nấu nên giả bộ thôi hà. Hahaha.

- Ơ, hôm nay dám chọc mẹ. Có ăn không mẹ cất, phạt con tội chọc mẹ.

- Hơ...hơ con ăn đây, thương mẹ nhất. Hehehe.

Nói xong, Nhã Trúc cúi xuống ăn lấy ăn để. Bà Lệ nhìn con lắc đầu, nở nụ cười nhân hậu. Cô ăn xong tầm 7 giờ, thế là tiếp tục dắt xe đạp điện ra chạy. Xe đạp vừa dắt ra sân, đã thấy chiếc Peageot đậu ngoài sân. Nhã Trúc thoáng ngạc nhiên. Hoàng Ân bước xuống xe, đi vô sân, nhìn cô nở nụ cười mê người. Dưới ánh ban mai, cả người anh như bừng sáng.

- Nhã Trúc à! Tuần sau ba mẹ anh về nước, mẹ anh mê nước hoa lắm. Mà hình như công ty của em phân phối nước hoa chính hãng....em....em có thể giúp anh lựa một chai tặng mẹ, 1 chai tặng ba không? Biết đâu nhân viên mua sẽ được chiết khấu.

- Chiết khấu thì em không chắc, nhưng lựa dầu thơm tặng hai bác thì chắc em làm được, vì mũi em thính lắm. Vậy giờ em tới công ty nhận việc xong thì liên hệ mua nước hoa cho anh nha.

- Tuần này anh khá bận. Anh chỉ sắp xếp được sáng nay thôi, giờ anh chở em tới công ty. Em lựa xong anh đem về luôn.

- Hả??? Nhưng mà...hình như không tiện cho lắm.

- Yên tâm, anh chở em đi thì anh cũng sẽ đón em về.

- Hả? Sao anh kêu sắp xếp được buổi sáng thôi.

- Ừ. Anh làm giờ hành chánh, em hết giờ thì anh cũng hết việc. Xe hơi chạy theo xe đạp kẹt xe người ta tưởng anh đi theo tán gái, gây kẹt xe, họ lao tới đập anh sao.

- Há? Sao họ hung dữ vậy?

- Không phải. Nhưng ai cũng có công việc riêng, tự nhiên có con kì đà gây ách tắt, ai không bực em? Coi như cảm ơn anh hôm qua giúp em đi.

- Ờ ha. Vậy để em cất xe.

Nhã Trúc lại dắt xe vô nhà, Hoàng Ân nhìn theo, nhếch mép cười. Cô nàng trông lanh lẹ mà ngây thơ quá. Họ tới công ty HA, Hoàng Ân ghé quán cà phê gần đó ngồi chờ, còn Nhã Trúc vô nhận việc. Khi nào rỗi thì cô sẽ kêu anh qua mua nước hoa. Căn nhà 3 tầng nằm ở mặt tiền Lý Chính Thắng, tầng trệt làm cửa hàng, hai tầng trên làm văn phòng.

Mới ngày đầu nhận việc mà Kim Thoa giao cho Nhã Trúc cả núi việc. Đầu tiên đọc tài liệu về công ty. Tiếp xúc gọi điện thoại cho khách xin ý kiến. Nhã Trúc xin làm điều phối, mà công ty toàn giao việc của nhân viên chăm sóc khách hàng, rõ ràng lấy công trả thù riêng. Hoàng Ân ngồi chờ hơn 2 tiếng, vẫn chưa thấy Nhã Trúc điện thoại. Anh mở camera từng phòng lên xem, thấy cô đang ngồi gọi điện thoại. Hoàng Ân thoáng cau mày, làm điều phối mà nói chuyện điện thoại lâu vậy sao. Anh mở tiếng camera, lắng nghe kĩ thì ra cô đang trò chuyện với khách hàng. Hoàng Ân nhìn màn hình ipad đăm chiêu, quyết định gọi cho Kim Thoa.

- Công ty thua lỗ hay sao mà để điều phối của công ty kiêm luôn chăm sóc khách hàng vậy em?

- Á. Không có đâu anh. Do hôm nay em nhân viên kinh doanh xin nghỉ. Em mới kêu Trúc làm thay, cho quen giao tiếp với khách của công ty. Em ấy là Việt Kiều, sợ nghe và nói tiếng Việt không rành.

- Việc nào ra việc đó. Người đã mới mà em còn giao việc không đúng chuyên môn, hay em muốn phá công ty này? Công Ty HA không thích sự nhập nhằng như vậy. Anh cần Nhã Trúc 2 tiếng. Em sắp xếp đi.

- Dạ.

Kim Thoa cúp máy, mặt đanh lại. " con ranh, mới làm xíu việc cũng méc, tao coi mày nhõng nhẽo được bao lâu". Kim Thoa kêu thư kí sắp xếp cho Trúc xuống cửa hàng đứng quầy, điều phối bán hàng. Nhã Trúc ngồi hơn 2 giờ nghiêng đầu kẹp ống nghe điện thoại, giờ cổ cô đơ và đau. Nhìn đồng hồ cũng hơn 10 giờ trưa mới nhớ tới Hoàng Ân. Cô vội nhắn tin kêu anh qua mua nước hoa. Hoàng Ân nhìn tin nhắn nhếch môi cười, tính tiền cà phê rồi đi bộ qua cửa hàng.

Nhã Trúc niềm nở đón anh, hỏi han ân cần như nhân viên bán hàng chuyên nghiệp. Hoàng Ân quan sát thái độ làm việc chuyên cần của cô khá hài lòng. Cô hỏi sở thích của ba và mẹ anh, sau đó cầm từng chai dầu thơm lên hửi hửi, tìm ra mùi thích hợp. Nhã Trúc rất nhạy về mùi hương, và cô cũng có năng khiếu phân định về hương thơm đúng sở thích người dùng, nên từ hồi ngồi ghế nhà trường, Nhã Trúc thường rủ bạn bè hái hoa, mượn phòng thí nghiệm của trường tinh chế dầu thơm. Cô tặng cho thầy cô mỗi người một chai theo đúng sở thích của họ, nên thầy cô rất quí mến, trao cho Trúc chìa khóa ra vô phòng thí nghiệm tùy ý. Giờ vô đây làm, cô không điều chế ra hương thơm yêu thích 100%, nhưng tin chắc với cả trăm loại hương đắt tiền ở đây, chắc chắn có loại thích hợp với hai bác.

Sau một hồi ngửi tới ngửi lui, Nhã Trúc chọn chai Green Tea cho bác gái, gồm hương trà xanh thơm mát đằm thắm như cái ôm dịu dàng của mẹ. Riêng bác trai thì lấy chai Tom Ford Tabacco Vanile, hương cay cay của thuốc lá đặc trưng cho người đàn ông trưởng thành theo năm tháng nhưng không vì vậy mà mất đi nét ngọt ngào. Hương thơm vani, trái cây sấy hòa cùng mùi gỗ trầm ấm làm tôn thêm phẩm chất quyền lực nhưng rất thân thiện, rất thích hợp cho bác trai. Nhã Trúc cứ mãi giới thiệu về sản phẩm, còn Hoàng Ân lắng nghe rất chuyên tâm, gật gù, thỉnh thoảng nhếch môi cười. Mấy em nhân viên cũng khá quen với vị khách này, nhưng chưa bao giờ được ngắm anh lâu như hôm nay. Sau khi tính tiền hai chai Perfum đắt tiền, Nhã Trúc vờ kêu anh đi mua giúp cô salonpas vì cổ cô đau quá. Hoàng Ân nhìn Trúc đầy cưng chiều, gửi lại túi nước hoa đã tính tiền, đi ra ngoài mua thuốc. Hoàng Ân vừa ra cửa, Nhã Trúc lén đưa tính tiền chai Terre D’Hermes, cô muốn dành tặng Hoàng Ân, cảm ơn anh đã giúp đỡ và đưa đón cô đi làm. Tính Nhã Trúc là vậy, sòng phẳng và qui tắc trong mọi vấn đề. Sau khi đi một vòng hửi các mùi hương, đột nhiên Nhã Trúc rất thích mùi Terre D"Hermes này, nó là một sự kết hợp táo bạo pha chút cổ xưa của nước và không khí. Nó không hẳn là một mùi hương có chiều sâu, cũng không hẳn là một mùi hương tao nhã và lịch lãm, mà nó là một cái gì đó trung hòa, vừa mang hình ảnh nam tính vừa có sự mạnh mẽ và hoang dã. Tương tự như hình ảnh của một người đàn ông bản lĩnh, hiện đại, rất phù hợp với Hoàng Ân. Nhã Trúc bỏ kèm vào trong giỏ, dằn hai chai của người lớn lên trên. Hoàng Ân quay lại với bao thuốc to đùng, mấy em nhân viên xì xầm bàn tán, họ bắt đầu có thành kiến với Nhã Trúc. " Người gì mới vô đã mồi chài khách, hồ ly giữa thế kỉ 22". Nhã Trúc nghe hết nhưng không quan tâm, cô sống không thẹn với mình là đủ. Miệng lưỡi thiên hạ, hơi đâu quản làm gì. Nhã Trúc trao túi hàng cho anh, chào tạm biệt rồi chạy bén vào nhà vệ sinh. Cô mở cao dán hai miếng ngay cổ, tiếp tục ra làm việc. Hoàng Ân cũng không muốn bị lộ, nên nhanh chóng rời đi.

Tại tòa cao ốc ngay trung tâm quận 1, Hoàng Ân cầm chai Terre D"Herme lên nghiêng nghiêng đầu xem, mặt đậm ý cười

- " Cô bé ngày xưa ơi, em cứ như hộp Padora mà tôi không bao giờ khám phá hết. Chai này lại đúng là chai tôi đang xài. Trên đời có người hiểu lòng người vậy sao. Chắc tôi phải cưới em gấp thôi."