Vợ Ơi! Cho Anh Xin Lỗi

Chương 2: Chúng ta gặp lại nhau rồi




Hoàng Ân cho xe tấp sát vô lề, anh xuống xe, nhìn cô bé trước mặt. Gương mặt bé này trông cứ buồn cười chết đi được. Một cảm xúc quen thuộc ùa về, khiến anh cứ muốn trêu chọc Nhã Trúc.

- Này ông chú, đi ra đường phải lắp não. Con người có ngũ quan không phải để làm kiểng.

- Bé con! Em cũng gọi tôi bằng chú, thì ăn nói nên đúng phép tắc. Tôi làm gì mà bé nặng lời vậy?

- Chú nhìn không thấy à?

Nhã Trúc chống nạnh hai tay, phồng má nhìn Hoàng Ân. Anh quan sát cô bé một lượt. Tóc đuôi gà, áo thun, quần jean, giày adidas trắng hơi bẩn, có gì khác người đâu, kêu mình nhìn, nhìn gì chứ.

- Này cháu gái. Chú phải nhìn gì? Hay là cháu muốn chú thấy những nơi người khác không thấy?

- Chú!!!! Tại chú chạy xe không quan sát, văng nước làm dơ đồ người khác, giờ chú tính sao?

- À....tưởng gì ghê gớm lắm.

Hoàng Ân móc bóp, lấy ra 2 tờ 500k, nhét vào tay Nhã Trúc. Anh khinh khỉnh cười, đeo kính tính vòng lên xe. Nhã Trúc nhanh nhảu, cởi giày phang thẳng vô lưng Hoàng Ân. Cú phang toàn lực, giày sũng nước khá nặng và dơ, lưng của Hoàng Ân xuất hiện vết loang lỗ cả một mảng lớn. Anh cau mày, xoay lại nhìn con bé đanh đá phía sau. Hoàng Ân là người ưa sạch sẽ, đang trên đường đi gặp ông Nhật, hàng xóm cũ, lại bị con bé ương ngạnh ngán đường thật phiền toái. Sắc mặt anh trầm lại, ánh mắt tối hẳn đi, trông thật đáng sợ, đối lập hoàn toàn với vẻ cà lơ phớt phơ khi nãy. Thanh Tâm thấy vậy cũng sợ, khều khều bạn.

- Trúc ơi, bạn ơi lố rồi đó. Mình con gái không làm lại đàn ông đâu.

- Hứ, sợ gì chứ. Ban ngày ban mặt, chú ấy dám làm gì?

- Nếu ổng điên làm thật, công an có tới thì người thiệt cũng là mình, thôi về lẹ để bác trông.

Nhã Trúc nhìn mặt Hoàng Ân cũng sợ thật. Với lại Thanh Tâm ở đây lâu chắc hiểu tình hình hơn cô. Nhã Trúc phủi phủi tay, nghênh mặt nhìn Hoàng Ân, đi tới nhặt chiếc giày mang vô chân, leo lên xe Thanh Tâm tiếp tục chạy đi. Hoàng Ân nhìn theo, thở hắt ra, cũng lên xe chạy đi.

Hai cô bé về nhà, đã thấy trong nhà có khách. Tiếng ba nói chuyện rất vui vẻ, thoải mái. Lâu lắm rồi Trúc mới nghe giọng nói hào sảng của ba. Ở nơi đất khách, bệnh tình của ba ngày càng trầm trọng, ba muốn nghỉ dưỡng ở quê nhà. Xem ra cũng là quyết định sáng suốt.

Nhã Trúc rón rén vào trong, xem thử người bạn nào mà ba hồ hởi như vậy. Nhìn bóng lưng phía sau, cô hơi ngờ ngợ thân quen. Dáng người cao ráo, lưng dài vai rộng, mặc áo vest vừa vặn tôn lên dáng người khá chuẩn. Trúc hơi ngẩn ngơ, cứ ngỡ chỉ có người tây hay mấy soái ca ngôn tình mới mặc vest đẹp thôi chứ. Người Việt mặc cũng chết đứ đừ. Cô tự nghĩ, tự che miệng cười. Ông Nhật ngó lên thấy con gái, mừng rỡ đứng dậy, đi về phía Nhã Trúc, nắm tay con dắt về phía ghế sofa.

- Con gái về rồi. May quá, ngồi xuống đây, nhìn thử xem nhớ ai không?

Nhã Trúc ngồi xuống ghế, đang tươi cười với ba, quay sang nhìn người đối diện liền mắt chữ A trợn lớn, miệng chành ra ngạc nhiên hết cỡ.

- Là chú vô văn hóa!!!

- Chào cô bé, chúng ta gặp lại nhau rồi.

- Trúc! con nói gì kì vậy con? Anh Hoàng Ân đó, anh hay cõng con đi học đó. Nhớ không?

- Anh Ân???

- Ừ. Em giờ lớn quá, thành thiếu nữ rồi nhìn không ra.

Nhã Trúc xụ mặt, mắc cỡ chạy ào lên lầu. Ông Nhật nhăn mặt nhìn theo con gái, thở hắt ra rồi xoay lại hề hà với Hoàng Ân.

- Cháu thông cảm, chắc con bé mới về còn mệt.

- Dạ, cháu hiểu mà bác. Hôm nay cháu tới chủ yếu thăm hai bác, không ngờ gặp lại em. Chắc chúng cháu có duyên.

- Ừ, đúng là sắp xếp không bằng tình cờ nhỉ. Dạo này cháu cũng khác quá, đã vợ con gì chưa?

- Dạ, cháu vẫn độc thân vui tính, chắc cháu chờ "Duyên" tình cờ đó bác.

- Ờ há! Bây nói nghe hay bây. Được..được.... duyên tới rồi đó, thấy sao?

- Dạ, nếu "duyên" chịu ở lại, cháu sẽ giữ chặt bằng cả trái tim của cháu.

- Ờ....ờ....để bác sắp xếp cho. Hahaha!

Hai người ngồi trò chuyện rôm rả thêm một lúc thì Hoàng Ân cúi chào ra về. Anh không muốn chiếc áo của mình bay mùi ra ngoài, nên về sớm. Ông Nhật vui vẻ tiễn "con rể tương lai" ra tận cửa.

Hoàng Ân đứng lên cúi chào ông Nhật thêm lần nữa, rồi lên chiếc Peageot lái đi. Ông Nhật mỉm cười, gật gù đi vào nhà. Ông tựa lưng vào ghế sofa suy nghĩ mỉm cười một mình. Bà Lệ thấy chồng vui vẻ, cũng ngồi xuống hỏi chuyện.

- Nay gặp chuyện gì vui sao mà tui thấy ông cười suốt vậy?

- Nhà mình sắp có hỉ. Hahaha.

- Là sao?

- Thì con gái lớn rồi, đến lúc lập gia đình rồi.

- Trời, ý ông là sao? Ông đừng nói mục đích về lần này mà tìm mai mối cho con bé nha.

- Tui không tìm, tự duyên nó đưa tới đó chứ. Bà nhớ Hoàng Ân không? Thằng bé hồi trước hay đưa đón Nhã Trúc đi học đó. Nó giờ thành đạt lắm, biết cách kính trên nhường dưới nữa. Nếu Nhã Trúc gã cho nó thì mình cũng an tâm. Hahaha

- Ông này, mình rời xa Việt Nam bao lâu rồi biết không? Làm gì có ai không thay đổi. Nếu người thành đạt như nó đến giờ không lấy vợ chắc chắn có vấn đề. Mà thằng ấy được cái thông minh, chứ nghe nói cũng ăn chơi, quậy quọ đó.

- Tuổi trẻ ai không như thế. Bà nên nhớ, những thằng ăn chơi sỏi đời thì khi có gia đình sẽ lo cho gia đình, vì nó đã chơi nhiều nên chán. Còn những thằng ngoan hiền, thứ nhất không có chí cầu tiến, nếu ai đó rủ nó ăn chơi, nó sẽ nghiện mà bỏ bê gia đình. Hoàng Ân thuộc típ đầu tiên, huống hồ chúng ta đã từng là hàng xóm thì nhà ấy ra sao mình biết quá rõ còn gì. Ba mẹ nó cũng nhân hậu, phúc đức. Gia đình khá giả, nếu nó không chí thú làm ăn, thì dù gia tài như núi cũng lở, làm gì được như tui với bà thấy. Nhìn phong thái nó chưa, tôi nhìn thấy đó là doanh nhân thành đạt thật sự, không chỉ có cái vỏ không đâu. Tính tui xưa giờ nhìn người ít có lầm lắm.

Bà Lệ mở to mắt nhìn chồng, thở hắt ra rồi bỏ lên lầu với con gái. "Nghĩ cũng thương, chắc ổng sợ bệnh tình ổng trở nặng, đi bất thình lình thì không ai lo cho con gái rượu đây." Cha mẹ nào lại không yêu thương và lo lắng cho con. Nhỏ lo theo nhỏ, lớn lo theo lớn. Cho đến khi bước qua thế giới bên kia, cũng mang theo nổi niềm, dù con cái bây giờ đủ lớn để lo cho bản thân. Thế mới thấm câu "đi suốt đời, lòng ba mẹ mãi theo con."