*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thủ đoạn thấp kém Trong đầu Bạch Cẩm Sương đang thầm mắng mỏ Sở Tĩnh Dao cả trăm lần, cô không dám nhìn Mặc Tu Nhân, chỉ dám căng cả da mặt mà hướng về phía Sở Tuấn Thịnh.
Mặc dù cô đứng về phía Mặc Tu Nhân, nhưng cô cũng không thể khiến Sở Tuấn Thịnh xấu mặt trước nhiều người như vậy được.
Cô thầm hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh mà nói: “Anh Sở, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, tôi và anh không được thân thiết cho kham, cũng không có suy nghĩ rằng anh Sở đi chơi cùng tôi là thiệt thòi gì, vả lại, trước kia chúng ta cũng đã từng quen biết nhau rồi mà, phải không?”
Sau khi nghe thấy lời cô nói, sắc mặt của Sở Tuấn Thịnh đã trở nên tốt hơn một chút.
Con ngươi Mặc Tu Nhân chợt lóe lên, trong đầu nghĩ đến phong thái của Bạch Cẩm Sương, bởi thế, ánh mắt không nhịn được mà dừng lại trên người cô.
Anh hẳn cũng không ngờ rằng, chỉ vì hai giây này mà đã khiến cho Sở Tĩnh Dao muốn phát điên lên.
Cô ta trực tiếp mở miệng: “Không phải chỉ là hẹn chơi bỉ-a thôi sao, anh họ tôi chịu chơi bi-a với cô đã là phúc phân cho cô lắm rôi, cô đừng tưởng bản thân mình đắt giá lắm!”
Bạch Cẩm Sương vì những lời này mà lạnh nhạt liếc Sở Tĩnh Dao một cái: “Tôi là người, không muốn so đo với những thứ đồ linh tinh!' Sở Tĩnh Dao ngay lập tức nổi giận quát: “Cô đang mắng tôi là đồ linh tinh?”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương vô tội hỏi lại: “Cô không phải là thứ đồ linh tỉnh à?”
Ngay sau đó, Sở Tĩnh Dao tức giận hét lên: “Tôi đương nhiên không phải là mấy thứ đồ linh tinh rồi!”
Vừa nói xong, cô ta mới kịp ngộ nhận ra, chỉ hận không thể nhào vô xé xác Bạch Cẩm Sương ra thành trăm mảnh, nhưng lại ngại Mặc Tu Nhân đang có mặt ở đây, cũng chẳng thể làm gì khác.
Thay vào đó, cô ta chỉ biết trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng điệu đè nén uất nghẹn: “Cô...
Cô nghĩ rằng biết chơi bi-a thì giỏi lắm chắc? Tôi cũng biết chơi!”
Cảnh Hạo Đông hưởng ứng trò cười trước mắt, không nhịn được mà cười ra tiếng, sau đó châm chọc lên tiếng: “Đồ ngốc, chơi bi-a chả hề khó gì cả, chỉ là khó mà chơi điêu luyện thôi”
Chỉ cân đã từng thấy Bạch Cẩm Sương đánh bi-a, nhất định sẽ hiểu được câu nói của Cảnh Hạo Đông.
Phụ nữ biết chơi bi-a thì ở đâu cũng có, nhưng có thể chơi bi-a đạt tới mức điêu luyện nhưng lại không làm mất đi phong thái thì không nhiều.
Sở Tĩnh Dao không ngờ rằng, Cảnh Hạo Đông đang đứng bên cạnh Mặc Tu Nhân sẽ lại mắng cô ta.
Mặt cô ta tức khắc đỏ ửng, nhưng vẫn không dám cãi lại.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy có rất nhiều người đã ăn uống xong xuôi nhưng vẫn ở lại xem trò hề, cô khẽ nhíu mày khó chịu, sau đó nói thâm với Lâm Thanh Tuấn: “Tổng giám đốc Lâm, tôi có hơi mệt, ngày mai còn phải đi làm nữa, cho tôi xin phép về trước!”