*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thù phải báo Bạch Cẩm Sương trợn mắt há mồm nhìn Mặc Tu Nhân, đơn giản không biết nên dùng cái gì để miêu tả tâm trạng lúc này.
Chỉ có điều khi Mặc Tu Nhân nói xong cũng không cho cô bất cứ cơ hội nào để nói chuyện mà quay người rời đi luôn.
Lời vừa nói với Bạch Cẩm Sương khiến bước chân Mặc Tu Nhân nhẹ đi mấy phần.
Bạch Cẩm Sương nhìn bóng lưng của Mặc Tu Nhân, một lời khó nói hết.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện Mặc Tu Nhân dùng những lời cô nói dưới lầu trước kia phản lại chính cô.
Đúng là người đàn ông thù dai, có thù nhất định phải báo.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương yên lặng mắng một câu, tên khốn Mặc Tu Nhân! Sau đó cô tức giận 'hừ một tiếng, tức giận đóng cửa, tiếp tục tắm vòi hoa sen.
Cô không nên mới tắm được một nửa đã mở cửa cho người đàn ông này! Mặc Tu Nhân cầm đồ vật trở về phòng ngủ chính, trước sau cảm thấy hành động của mình có chút...
Ngây thơi Nhưng không thể thừa nhận rằng sau khi anh nói những câu kia xong, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có điều anh nghĩ lại, đêm nay phải uống thuốc ngủ, sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Khả năng là do việc nhất thời mồm nhanh hơn não! Anh và Bạch Cẩm Sương luôn miệng nói phải phân biệt rõ ràng, nhưng hôm nay cả hai lại cọ giường với nhau, có lẽ là do anh không nói rõ ràng.
Mặc Tu Nhân nhắm hai mắt lại, đổ hai viên thuốc ngủ ra rồi uống, sau đó nằm xuống.
Ngày thứ hai.
Mặc Tu Nhân rời giường, tâm trạng không hê tốt tí nào.
Mặc dù tối hôm qua dựa vào thuốc ngủ để ngủ, nhưng so với cảm giác ôm Bạch Cẩm Sương tự nhiên chìm vào giấc ngủ lại hoàn toàn không giống nhau.
Không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy sốt ruột.
Lúc ăn sáng, Bạch Cẩm sương hỏi anh: “Anh Mặc, hôm nay mở phiên tòa về việc sao chép ý tưởng, anh có tới không?”
Trạng thái của Bạch Cẩm Sương dường như không mảy may bị cuộc nói chuyện tối qua của hai người ảnh hưởng chút nào.
Trong lòng Mặc Tu Nhân càng không thoải mái, đầu cũng không ngẩng, trực tiếp mở miệng: “Triệu Văn Vương sẽ quai!”