Cô cho rằng sở dĩ mình chưa phát điên là vì Mặc Tu Nhân ngoài miệng nói về nghĩa vụ vợ chồng, lại còn ngủ chung với nhau đã vài đêm, lại chẳng thực sự ép cô làm gì.
Cô muốn xem Mặc Tu Nhân muốn làm gì.
Bạch Cẩm Sương rời giường, đi vào phòng tảm của khách để tắm rửa, khi nhìn thấy trong phòng tắm có dầu gội và sữa tắm quen thuộc, vẻ mặt có chút khó nói.
Có khi nào, Mặc Tu Nhân dùng loại này? Sau khi Bạch Cẩm Sương tắm xong, Mặc Tu Nhân đã sớm rời khỏi phòng ngủ chính, cô thay quần áo đi làm.
Khi cô đi xuống cầu thang đi qua phòng khách, cô thấy Mặc Tu Nhân đang ăn sáng.
Cô đi thẳng ra cửa, ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Ăn!" Bạch Cẩm Sương không dừng lại bước nào: "Không, tôi không ăn!" Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân có chút xấu, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Cẩm Sương, không nói gì.
Anh biết thái độ của anh tối hôm qua có thể hơi quá đáng, nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì cô mà.
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, anh hừ một tiếng, nhìn miếng sandwich trong tay mà, tự nhiên không muốn ăn nữa.
Khi Bạch Cẩm Sương đến công ty, bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.
Mặc dù không ai yêu cầu cô làm mẫu thiết kế nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn luôn có thói quen vẽ khi có cảm hứng, khi cần sử dụng cũng có nhiều lựa chọn.