Mặc Tu Nhân nắm chặt điện thoại trong tay, ngón tay lập tức trở nên trắng muốt!
Không quen, hay cho câu nói không quen!
Anh không quen biết Sở Tuấn Thịnh sao? Bạch Cẩm Sương vì sao lại lừa anh như vậy, chẳng lẽ cô thật sự giống như người trong công ty nghị luận, có quan hệ không rõ ràng với Sở Tuấn Thịnh sao?
Sở Tuấn Thịnh, vì sao toàn là Sở Tuấn Thịnh!
Ở thành phố Trà Giang ngẫu nhiên gặp được cô, anh ta bắt cóc Bạch Cẩm Sương vào ngày sinh nhật của mình, bây giờ đến Thất Tịch cũng không tha!
Ngực Mặc Tu Nhân phập phồng không ngừng, ánh mắt phẫn nộ đầy nham hiểm, hận không thể xé Sở Tuấn Thịnh ra.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy Mặc Tu Nhân có chỗ nào không đúng cho lắm, không nhịn được mở miệng: “Mặc Tu Nhân, anh không sao chứ?”
Giọng điệu Mặc Tu Nhân vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc: “Em nói xem?”
Anh thật sự tức giận rồi, giận Bạch Cẩm Sương giấu anh, cũng giận. Sở Tuấn Thịnh âm hồn không tan.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, giọng điệu vô tội: “Anh giận thật sao? Em nghe anh bảo, tối nay anh không có kế hoạch gì, tạm thời có việc nên mới ra đây”.
Nghe thấy lúc Bạch Cẩm Sương nói không có kế hoạch, Mặc Tu Nhân đột nhiên cười, mắt híp lại, hít sâu một hơi, chuyện tình cảm, anh lại tự hành bản thân rồi!
Chuyện tới nước này, anh còn có thể nói gì nữa, nói Bạch Cẩm Sương về đi, tối nay tôi có bất ngờ cho em, tôi muốn tỏ tình với em sao?
Ha ha... Thật là trớ trêu quá! Bữa sinh nhật lần trước là như thế này rồi, bây giờ lại như thế nữa!
Bạch Cẩm Sương cuối cùng vẫn là yêu thầm Mặc Tu Nhân, cô có chút lo lắng hỏi: “Mặc Tu Nhân, anh ổn chứ!”.
Cảm xúc trong lòng Mặc Tu Nhân cuồn cuộn, anh sợ nếu anh còn nói thêm nữa, sẽ không khống chế được cảm xúc.
Anh trầm giọng, nén tức giận: “Em bận gì thì làm đi!” Mặc Tu Nhân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.
Anh vào thang máy, tự giễu cười mình, nên nói anh ngốc, hay là ngốc không thể chữa được nữa rồi, ngã đến hai lần cùng một cái hố!
Bên kia, Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp, nhịn không được gọi lại.
Kết quả, Mặc Tu Nhân đã tắt nguồn điện thoại.
Sở Tuấn Thịnh thấy vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương không được tốt cho mấy, không nhịn được mở miệng: “Mặc Tu Nhân lại gây phiền phức cho cô à?” Bạch Cẩm Sương rầu rĩ lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy anh ấy không được vui lắm!”
Sở Tuấn Thịnh khó chịu: “Anh ta có gì mà không vui chứ, cho dù anh ta là chồng cô, cũng không có quyền khống chế sự tự do của cô, cô cũng đừng quá để tâm anh ta!”.
Lần trước ở Ôn Nguyệt Các, biết được chuyện Bạch Cẩm Sương đã kết hôn với Mặc Tu Nhân, anh ta dùng bao nhiêu cách để bản thân chấp nhận, không được phẫn nộ, không được tức giận.
Cái loại người như Mặc Tu Nhân, nhất định không giữ được Bạch Cẩm Sương, chỉ cần anh ta có kiên nhẫn, anh ta sẽ luôn có cơ hội!
Bạch Cẩm Sương là người con gái anh ta thích đầu tiên anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!
Bạch Cẩm Sương mím môi, không nói chuyện, nhưng tâm trạng không tốt cho lắm.
Mặc Tu Nhân tắt nguồn rồi, đây là không muốn nói chuyện với cô nữa sao?
Thôi vậy, không làm phiền anh ấy nữa. Nếu không, anh ấy nhìn vào điện thoại, có lẽ sẽ càng giận hơn.
Bạch Cẩm Sương ném điện thoại sang một bên, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Sở Tuấn Thịnh nhìn cô một cái, muốn nói nhưng lại thôi, nghĩ đến thái độ cô đối Mặc Tu Nhân, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.
Một hồi sau, điện thoại Bạch Cẩm Sương đột nhiên lại vang lên.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên xoay người, nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
Một bên khác, Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương ánh mắt như sáng lên.
Chỉ là, khi cô nhìn thấy thông tin cuộc gọi, ánh mắt hoang mang, dường như trầm xuống ngay tức khắc.
Sở Tuấn Thịnh chú ý tới cảm xúc thấy đổi rõ ràng của cô, một bên lái xe, một bên thuận miệng hỏi một câu: “Không phải Mặc Tu Nhân à?”.
Giọng Bạch Cẩm Sương nhàn nhạt ừ một tiếng: “Một anh khóa trên!” Tiếng chuông kêu được một lúc, cô mới ấn nghe: “Alo!”.
Nghe thấy giọng Bạch Cẩm Sương rầu rĩ, Tần Vô Đoan có chút lo lắng: “Cẩm Sương, tâm trạng không tốt sao? Sao tâm tình lại xuống dốc như thế?”
Bạch Cẩm Sương nhấp môi: “Em không sao, anh gọi tới có việc gì à?”
Tần Vô Đoan giật mình, do dự một lát, mở miệng nói: “Tối nay em có thời gian không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé!”.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, nghĩ đến quan hệ của Tần Vô Đoan với Tổng Ngọc Tiên, giọng điệu có chút gấp gáp: “Tối nay anh không phải đi ăn cùng vợ chưa cưới sao, sao lại muốn đi ăn cơm với em thế!”
Tần Vô Đoan ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên, Bạch Cẩm Sương giận dữ rõ ràng như vậy.
Anh ta kịp phản ứng, nhanh chóng giải thích: “Không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ là nghĩ, đã lâu không gặp, mấy ngày hôm trước em lại bị hắc trên mạng, anh có chút lo lắng cho em, cho nên.”
Tần Vô Đoan giải thích đến mức nói năng lộn xộn, Bạch Cẩm Sương trực tiếp ngắt lời anh ta, nói: “Cảm ơn anh đã lo lắng, em bận lắm, không cùng anh đi ăn cơm được, em vẫn rất tốt, anh không cần lo lắng!”.
Tần Vô Đoạn cảm thấy mất mát tới cực điểm, anh ta không nghĩ tới, sau khi về nước, muốn gặp Bạch Cẩm Sương một lần, cũng khó khăn như vậy, cô vốn dĩ không muốn nhìn thấy mặt anh.
Anh ta tự giễu cười cười: “Vậy được, em không sao thì tốt, vậy anh cúp máy trước nhé!”.
Anh ta nói xong, liền cúp điện thoại với Bạch Cẩm Sương, Tần Vô Đoan có chút khổ sở lấy tay che đôi mắt lại.
Được thiên vị sẽ dẫn tới việc có chút ỷ lại, Bạch Cẩm Sương trước đây vô cùng sùng bái anh ta, chạy theo anh ta gọi anh Đoan, anh ta chưa bao giờ sợ mất đi cô.
Nhưng từ hai năm trước, cô ấy có bạn trai đầu tiên, tất cả đều thay dõi!
Địa điểm Sở Tuấn Thịnh đêm nay chọn, là một quán ăn Hồ Đông, tên là Tây Dương Nguyệt.
Anh nhìn ra, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương không tốt, cho nên, dọc theo đường đi đều không có giống ngày bình thường, nói chuyện cợt nhả với Bạch Cẩm Sương.
Tới địa điểm ăn cơm, hai người gọi đồ ăn, Bạch Cẩm Sương vẫn luôn thất thần.
Sở Tuấn Thịnh nhịn không được nhướng mày: “Cầm Sương, cô nghĩ gì vậy?”
Bạch Cẩm Sương lúc này mới hoàn hồn, nhìn anh ta một cái.
Con người cô lóe lên, hỏi: “Anh hẹn tôi ra đây, là muốn nói về chuyện cuộn dây muỗi diện có tiến triển rồi, tiến triển gì thế?”.
Phải biết rằng, chuyện này, Mặc Tu Nhân điều tra hơn một tháng, tới bây giờ, vẫn chưa nói rõ ràng cho cô nghe một lời nào.
Sở Tuấn Thịnh nghe được lời này, hơi hơi giật mình, lấy ra một cái túi tư liệu bên cạnh: “Bên trong có thứ mà cô muốn!”
Bạch Cẩm Sương vô cảm mở túi tài liệu ra.
Cô vốn tưởng rằng, Sở Tuấn Thịnh mất công kêu cô ra đây, khẳng định là tra ra được chuyện gì có liên quan.
Lại không nghĩ rằng, sau khi cô mở ra, lại là những ghi chép rõ ràng về thời gian địa điểm chuyển tiền..
Bạch Cẩm Sương sắc mặt có chút khó coi, cô nhăn mày: “Sở Tuấn Thịnh, đây là thứ anh điều tra ra ư?”
Con ngươi Sở Tuấn Thịnh lóe sáng lên, gật gật đầu: “Có chuyện gì sao?”.
Bạch Cẩm Sương ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt trầm xuống: “Sở Tuấn Thịnh, tôi biết tôi nói như vậy, anh có thể sẽ không vui, anh giúp tôi điều tra thực sự là rất tốt, tôi rất biết ơn anh, không nên chưa biết rõ chuyện gì mà đã nghi ngờ anh, nhưng mà, anh đưa cho tôi xem những thứ này, tại sao lại làm tôi cảm thấy, mục đích của anh là lấy chuyện này lừa tôi tới đây?”
Con ngươi Sở Tuần Thịnh co lại, anh ta dựa vào phía sau, trực tiếp dựa lên ghế, mặt vô cảm nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cho nên, cô là đang chất vấn tôi sao?”.
Bạch Cẩm Sương nhấp môi: “Tôi không có ý đó, Tôi chỉ mong anh nói thật với tôi!”
Sở Tuấn Thịnh nhìn cô, nhún vai, trực tiếp mở lòng bàn tay ra: “Được thôi, nếu cô muốn tôi nói sự thật, vậy tôi cũng không khách sáo nữa, tôi chính xác chỉ là muốn cùng cô tới đây ăn cơm, những thứ bây giờ tôi điều tra được nó không hề quan trọng. Tôi chỉ biết, chuyển khoản địa chỉ là ở nước F, nói cách khác, người sai An Tử Kiện động tay động chân ở trong căn phòng đó, rất có khả năng ở nước ngoài, tôi không biết cô ở nước ngoài có đắc tội với ai không, thân phận của đối phương rất khó điều tra, tôi chỉ có thể tra được nhiều đó, nếu cô muốn trách tôi, tôi cũng hoàn toàn chấp nhận!”