Mặc Tu Nhân có chút mất hứng: "Sao vậy? Anh là người hèn hạ như vậy sao? Có người giúp vợ anh, anh không thế cảm ơn người ta một tiếng sao?"
Thấy Mặc Tu Nhân diễn quá nhập tâm như vậy, Bạch Cẩm Sương không khỏi khéo léo nói: "Không phải như vậy, mà là ân huệ của Sở Tuấn Thịnh... Em đã trả rồi. Chuyện này kết thúc rồi"
Mặc Tu Nhân khẽ hừ một tiếng không vui nhíu mày một cái: "Vậy cũng tốt, nghe lời em" Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương rất phức tạp, cô nhạy cảm cảm thấy được là Mặc Tu Nhân đã khác trước rất nhiều.
Anh mới nói bên trái em là vợ anh, bên phải đã nói nghe lời em, anh ấy không chỉ tôn trọng suy nghĩ của cô, mà còn chủ động xin lỗi cô! Chỉ là cô thực sự có chút không quen! Không băng lúc trước mặt lạnh như băng, từ đầu đến cuối đều phân biệt rõ ràng! Bạch Cẩm Sương đối mặt với Mặc Tu Nhân như thế này, quả thực cô có chút hơi hoảng.
Mặc Tu Nhân dường như nhìn ra được tâm tình bất an của cô, anh nhíu mày: "Bạch Cẩm Sương, từ nay em có thể coi anh như một người bạn!"
Ngược lại Mặc Tu Nhân lại tỏ ra rất đắc ý, đầu tiên là bạn bè, sau đó là từ bạn bè thành người yêu, theo quan hệ vợ chồng hiện tại của bọn họ, chắc chắn sẽ làm chuyện vợ chồng mà, cũng coi như là nước chảy thành sông! Bạch Cẩm Sương không ngờ anh lại nói ra lời này, kinh hãi nhìn anh: "Hả! Bạn bè?"
Mặc Tu Nhân chắc uống nhầm thuốc gì rồi mới muốn làm bạn với cô Mặc Tu Nhân nghĩ vô cùng tốt, nhưng phản ứng của Bạch Cẩm Sương lại nằm ngoài dự đoán của anh. Anh lập tức tối sầm mặt lại, sắc mặt khó coi vô cùng.
Bạch Cấm Sương nói thầm trong lòng, tính tình lúc nắng lúc mưa như vậy, ai dám làm bạn với anh chứ! Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cấm Sương một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: "Bạch Cẩm Sương, em đang thâm mắng anh trong lòng sao?” Bạch Cấm Sương gượng cười, cười ha hả: "Không có, tuyệt đối không có!"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân phức tạp nhìn cô: "Phủ định hai lần thì chẳng khác nào là khẳng định, em không biết sao?" Bạch Cẩm Sương nhất thời câm nín, sợ là người này không phải là con giun trong bụng mình đó chứ.