Hai người đỡ người đàn ông kia đi ra bằng cửa sau, bọn họ chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên trợn tròn hai mắt, trong chốc lát cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia, người đàn ông đang nhắm mắt ấy, chính là Sở Tuấn Thịnh.
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương lập tức biến sắc, cô vội vàng quay lưng, liền đấy cánh cửa bên cạnh phòng bao ra.
Bên trong chính là quán bar mà Bạch Cẩm Sương lúc tối đã đến, người đàn ông cùng với Sở Tuấn Thịnh đùa giỡn khi nãy, anh ta chính là bạn của Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương cũng không quan tâm nhiều, vội vàng hét to: "Sở Tuấn Thịnh đã xảy ra chuyện rồi!"
Dứt lời, cô vội vàng xông ra cửa sau của quản bar.
Bạn của Sở Tuấn Thịnh vội vàng lao ra, những người trong phòng bao cũng lẽo đẽo chạy theo.
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng đuổi theo hai người nọ, trong con hẻm nhỏ phía sau của quán bar, họ đang đỡ Sở Tuấn Thịnh lên một chiếc xe tải van đậu cách đó không xa.
Bạch Cẩm Sương quơ tay nằm lấy cây lau nhà ở đằng sau cánh cửa, xông ra với tốc độ nhanh nhất, chọt thẳng cây lau nhà về phía một người trong hai họ, khuôn mặt lem luốc nhếch nhác.
Đối phương bị cây lau nhà chọc thẳng kia vừa cảm thấy đau, vừa lại cảm thấy mùi hôi thối, vô thức lấy tay che mặt.
Sở Tuấn Thịnh bị hất xuống nền đất, người đàn ông còn lại phản ứng kịp thời, từ trong túi rút ra một con dao găm, xông về phía Bạch Cẩm Sương.
Thấy vậy, cô nhanh chóng lùi về sau một bước, sau đó cầm cây lau nhà lên, vô thức chỉ về phía tên còn lại.
Lúc này, bạn của Sở Tuấn Thịnh đã đuổi theo kịp thời.
Tên kia thấy tình huống bất lợi, hắn vội vàng lùi về phía sau, nhanh chóng lao về phía xe tải van, mặc kệ Sở Tuấn Thịnh đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Bạn của Sở Tuấn Thịnh vừa tới nơi, thì hai tên kia đã nhanh chóng leo lên xe, nổ máy chạy mất hút.
Lúc này Sở Tuấn Thịnh nằm dài trên mặt đất, hai mắt đang nhắm chặt, cố gắng dùng sức hé mắt.
Sắc mặt anh vô cùng hốt hoảng, thật ra anh không bị hôn mê hoàn toàn, chỉ là hai tên lưu manh kia không biết lại tiêm thứ gì vào người anh, khiến anh cảm thấy choáng váng mặt mày, toàn thân mềm nhũn, tính thần lại không được tỉnh táo.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản việc anh nhìn thấy hình dáng của Bạch Cẩm Sương xuất hiện.
Cô cầm lấy cây lau nhà để kéo thời gian, đợi bạn anh đuổi kịp theo sau và sau đó đã dọa hai tên kia bỏ chạy.
Toàn thân anh yếu ớt, mất đi toàn bộ sức lực, mềm nhũn như bún, anh yếu ớt thì thào: "Bạch..Cẩm Sương!"
Bạn của Sở Tuấn Thịnh ba chân bốn cẳng nâng người anh dậy, vội vàng dịu đi vào trong quán bar.
Ngày đầu khai trương, cũng chính là ngày Sở Tuấn Thịnh gặp chuyện.
Giám đốc chăm sóc khách hàng của quán bar biết rõ Sở Tuấn Thịnh đã bị tiêm thuốc, vội vàng nhanh chóng đưa anh vào bệnh viện.
Lâm Kim Thư cũng đã uống say và đang nằm sấp trên quầy bar.
Bạch Cẩm Sương chỉ có thể nhờ bạn của anh ta, đợi đến khi Sở Tuấn Thịnh ổn định, thì hãy thông báo cho cô một tiếng.
Bạch Cẩm Sương dìu Lâm Kim Thư về nhà, đúng lúc ấy bạn của Sở Tuấn Thịnh liền gọi điện cho cô, nói rằng Sở Tuấn Thịnh đã không còn việc gì nữa rồi.
Sau khi tỉnh dậy, chuyện cụ thể ra sao, ngày mai Sở Tuấn Thịnh sẽ đích thân nói cho cô nghe.
Đối phương còn đùa giỡn rằng, tối nay cô chính là mỹ nhân cứu anh hùng.
Sau khi chăm sóc Lâm Kim Thư ngủ, cô tự mình bắt xe trở về biệt thự số một Hương Uyển.
Bạch Cẩm Sương căn bản không biết rằng việc cô dũng cảm cứu Sở Tuấn Thịnh đã trở thành câu chuyện lan truyền khắp mọi nơi. . Chuyên trang đọc truyện # TRUM TRUYEN.N E T #
Cô thật sự muốn giữ kín danh tiếng, nhưng không biết làm thế nào, bạn bè của Sở Tuấn Thịnh đã ra sức giúp cô lan truyền.
Mọi người đều nói, muốn kết bạn thì hãy kết bạn với những người như Bạch Cẩm Sương, vừa xinh đẹp, lại vừa dũng cảm.
Ngày thường trông có vẻ dịu dàng như thế, nhưng vào thời khắc then chốt lại ra mặt, trượng nghĩa cứu người.
Khi Bạch Cẩm Sương trở về biệt thự số một Hương Uyển đã là 11 giờ.
Lúc này cô vô cùng mệt mỏi.
Cô mở cửa ra, trong phòng khách tối đen như mực, sương khói vây khắp căn phòng, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Cô nhịn không được, ho khan vài tiếng, định đi về phía trước bật đèn.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy tia lửa lấp lóa trên ghế sô pha.
Tiếng "cạch"
bật đèn vang lên, cả phòng cách bỗng chốc sáng bừng.
Bạch Cẩm Sương trong nháy mắt liền thấy Mặc Tu Nhân đang dựa trên ghế sô pha.
Anh còn mặc chiếc áo sơ mi, cà vạt tuỷ tiện kéo xuống, trong tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.
Đôi mắt đang hé mở, nhìn vào khoảng không trung vô định, trên người anh toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác áp bức đến nghẹt thở.
Bạch Cẩm Sương mới để ý, trên bàn trà có vô số gạt tàn thuốc, chả trách trong nhà lại có nhiều khói đến vậy.
Bạch Cẩm Sương mím môi, giọng nói có chút khô khốc: "Ngài Mặc! Anh không phải là cai thuốc ư?"
Mặc Tu Nhân lạnh nhạt nhìn cô, sắc mặt vô cùng u ám, chẳng nói câu gì.
Cô nhíu mày lại, không biết ai lại đắc tội gì với anh ta nữa.
Cô mở miệng nói: "Vậy anh hút xong, thì lên lầu ngủ sớm đi nhé, tôi lên phòng trước đây!"
Nói xong, Bạch Cẩm Sương liên đối đôi dép lê đi trong nhà, đi đến chân cầu thang.
Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Nhân truyền đến: "Cai thuốc lá rồi thì không thể hút lại nữa ư?"
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, mãi một lúc sau cô mới phản ứng lại, thì ra anh đang trả lời câu hỏi của mình.
Cô gật đầu, mím môi nói: "Hay là anh hút ít thôi, thuốc lá có hại cho sức khỏe lắm!"
Mặc Tu Nhân đột nhiên bật cười, tuy rằng là đang cười, nhưng giọng cười rất lạnh lùng, nghe ra không vui một chút nào: "Em đang quan tâm đến tôi sao? "
Bạch Cẩm Sương không hiểu sao đêm nay Mặc Tụ Nhân lại kỳ lạ đến vậy, cô đứng trong phòng khách, nhíu mày nói: "Ngài Mặc, tôi chỉ nói sự thật thôi!"
Cô không biết rằng những lời này đã kích động đến tinh thần của Mặc Tu Nhân.
Anh ấy đột nhiên đứng dậy, sắc mặt u ám nhìn Bạch Cẩm Sương: "Sự thật sao? Sự thật mà em nói, là em cho tôi leo cây, em nói là cùng bạn đi uống rượu, vậy mà lại đi ủng hộ quán bar mới mở của Sở Tuấn Thịnh sao? "
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng biết tại sao Mặc Tu Nhân lại như vậy, anh nghĩ rằng mình đã bị cô lừa dối.
Cô không nhịn được mà giải thích: "Tôi không nói dối anh, những gì tôi nói đều là sự thật, tôi chỉ là cùng bạn bè đến quán bar mới khai trương của Sở Tuấn Thịnh..."
Mặc Tu Nhân không muốn nghe cô giải thích chút nào, trực tiếp cắt ngang lời cô, giọng nói lạnh lùng và u ám: "Bạch Cẩm Sương, em hay lảm! Em cho tôi leo cây, nhưng lại ra mặt thay cho người đàn ông khác, hừ...đúng là mỹ nữ cứu anh hùng, em quá trọng nghĩa rồi, bạn nhiều như thế chưa đủ ư, em không sợ chết sao..."
Bạch Cẩm Sương không thể chịu nổi, giọng điệu và thái độ của Mặc Tu Nhân như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô nghiến chặt răng, nói: "Ngài Mặc, anh bình tĩnh chút đi, tôi không nghĩ vì người đàn ông khác mà ra mặt, lại khiến anh phải khó xử như thế, nhưng trong tình huống đó, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!"
Hơn nữa, Sở Tuấn Thịnh cũng đã từng cứu mạng cô, không phải cô cần dũng cảm đứng ra sao! Mặc Tu Nhân đột nhiên cười chế nhạo, vẻ mặt vô cùng tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Cẩm Sương: "Mẹ nó, Bạch Cẩm Sương, em cho rằng tôi vì thể diện mà nổi giận với em sao?"