Tần Vô Đoan cười cười, vẻ mặt thản nhiên, cong môi nói: "Tự nhiên không muốn đi nữa"
"Ây dô...
Việc này còn có thể khống chế như vậy à!"
"Ha ha ha...
Không phải thấy gái đẹp thì nhịn lại sao!"
Một đám người không nhịn được trêu chọc anh ta.
Tần Vô Đoan chỉ cong khoé môi cười, cũng không nói lời nào.
Trong lòng Tạ Giác biết là Tần Vô Đoan chỉ muốn đi ra ngoài tìm Bạch Cẩm Sương, mỉm cười không rõ ràng với anh ta.
Mọi người chen vào bàn tán chọc cười, lúc Tạ Giác mới vừa đưa ra trò chơi nói thật lòng hay mạo hiểm thì điện thoại của Tần Vô Đoan vang lên.
Mọi người la lối anh ta đúng là một người bận rộn.
Tần Vô Đoan vừa đi, Tạ Giác lại muốn nhắc lại.
Kết quả, anh ta mới mở miệng thì điện thoại của Bạch Cẩm Sương cũng vang lên.
Tạ Giác dở khóc dở cười: "Bạch Cẩm Sương, cô và Vô Đoan tổ chức thành đoàn tới bới lông tìm vết tôi đấy à!"
Bạch Cẩm Sương nhìn cái tên Mặc Tu Nhân hiện trên màn hình, bất đắc dĩ cười cười: "Không phải như vậy đâu, bạn trai tôi đến đón tôi!"
Tươi cười trên mặt Tạ Giác hơi thay đổi: "Vậy à!"
Người bên cạnh mở miệng: "Bạn trai của cô ấy rất là đẹp trai á, mau gọi lên đây đi!"
Bạch Cẩm Sương nghe điện thoại: "Alo!"
Mặc Tu Nhân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Em đang ở đâu?"
Bạch Cẩm Sương mở miệng: "Sảnh tiệc tầng mười lăm, bây giờ em sẽ xuống dưới!"
"Không cần đâu, anh lên đón em!"
Mặc Tu Nhân nói xong thì cúp điện thoại.
Có thể anh đã đảm chìm trong công việc kinh doanh quá lâu rồi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngày xưa Bạch Cẩm Sương sẽ không phản ứng với anh, cho dù là khi xảy ra chuyện, nếu không phải anh chủ động giúp cô thì cô cũng sẽ không hé răng.
Hôm nay, lúc gọi điện thoại cho mình thì giọng điệu do dự, rất rõ ràng là bị người làm khó.
Hơn nữa loại tụ hội thế này, mọi người thích so sánh công việc, so sánh người yêu, trong lòng Mặc Tu Nhân đã có dự tính.
Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại, ánh mắt mọi người trông mong nhìn cô: "Đến thật à?"
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương mất tự nhiên gật đầu.
Trong lòng Tạ Giác hoảng lên: "Tôi đi ra ngoài một chút!"
Anh ta cần phải nhanh chóng đi tìm Tần Vô Đoan, người ta thật sự có người yêu rồi, cũng đã tới cửa còn không biết Tần Vô Đoan đã đi đâu rồi! Không lâu sau khi Tạ Giác rời đi, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân xuất hiện ở cửa phòng tiệc.
Anh vừa đến đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
Mặc Tu Nhân khiêm tốn, rất nhiều người biết anh lại chưa chắc có thể gắn hình ảnh thật của anh bây giờ với hình ảnh ông hoàng của ngành trang sức Mặc Tu Nhân trên mạng.
Anh quét mắt một vòng, liếc mắt một cái đã thấy được Bạch Cẩm Sương, lập tức đi về phía cô.
Vẻ mặt bạn cùng trường xung quanh Bạch Cẩm Sương kinh ngạc cảm thán, thấp giọng khe khẽ nói nhỏ.
"Đây là người yêu của cậu hả, đẹp trai quá đi!"
"Trời ơi, đây chính là nam chính tiểu thuyết trong tưởng tượng của tôi!"
"Chậc chậc, từ đầu đến chân, tất cả đều là hàng thiết kế thủ công, cuối cùng ở trong hiện thực tôi cũng nhìn thấy cao phú soái (anh nhà giàu cao ráo đẹp trai) trong truyền thuyết!"
"Mẹ ơi, kia là đồng hồ Patek Philippe 1518 thép không gỉ, gần hai ngàn bốn trăm tỷ đồng có thể so với đồ cổ đó, tôi muốn ngất rồi, thể giới của kẻ có tiền tôi thật sự không hiểu!"
Bạch Cẩm Sương dường như nghe được âm thanh nuốt nước miếng.
Cô và Mặc Tu Nhân ở chung đã tập mãi thành thói quen, căn bản không chú ý chuyện này.
Hơn nữa, đồng hồ và xe của Mặc Tu Nhân nhiều như vậy, có chút cô cũng không nhận ra, sao sẽ để ở trong lòng.
Đến khi Mặc Tu Nhân đi đến trước mặt Bạch Cẩm Sương, mọi người còn trừng mắt.
Giọng của Mặc Tu Nhân mát lạnh: "Xin lỗi đã tới trễ, trên đường hơi kẹt xe!"
Bạch Cẩm Sương cười cười: "Không sao đâu, em cũng không vội!"
Mọi người ngượng ngùng nhìn Mặc Tu Nhân, một vẻ như cúng bái ông lớn vậy.
Mặc Tu Nhân ngồi ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương, cử chỉ tự phụ xa cách: "Chào mọi người, tôi là bạn trai của Cẩm Sương!"
Anh không hề có ý nói cho mọi người tên mình, mọi người cũng thức thời không truy hỏi.
Có người mời uống rượu, Mặc Tu Nhân còn chưa hé răng thì Bạch Cẩm Sương đã cự tuyệt thay anh: "Anh ấy bị thương ở sau lưng, không thể uống rượu!"
Có người trêu chọc: "Không phải đâu, Bạch Cẩm Sương, lúc cậu gọi điện thoại không phải bạn trai cậu còn đang ở quán bar sao?"
"Chậc chậc chậc, cậu cũng xót cho anh ta quá đi!"
Trong mắt Mặc Tu Nhân loé lên, anh cũng đoán được, Bạch Cẩm Sương có khả năng bị ép mở đầu.
Mặt anh không rõ vui buồn, tay đặt ở trên sô pha phía sau Bạch Cẩm Sương, thoạt nhìn như là nửa ôm cô vậy.
Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ, nhịn không được nhíu mày: "Tôi nói thật mài"
"Thật cũng không được, đối tượng gặp bạn cùng trường, sao có thể không uống rượu!"
Có một bạn học nam ồn ào.
Mặc Tu Nhân dựa vào trên sô pha, lười biếng nhấc mi mắt nhìn anh ta một cái, đối phương lập tức im lặng, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Ánh mắt Mặc Tu Nhân khiến người ta có áp lực không hiểu được.
Dường như giữa anh và những người này còn có một cái lạch trời không thể thấy được.
Bạch Cẩm Sương cũng không muốn ở lâu, nói ngày mai còn phải đi làm, nên lôi kéo Lâm Kim Thư và Mặc Tu Nhân cùng nhau rời đi.
Cô vừa đi, phòng tiệc lập tức sôi trào.
"Nữ thần vừa ra tay không có chỗ nào để chê, nhìn xem người yêu của người ta, chất lượng kia, vừa thấy đã biết không phải người bình thường!"
"Người đàn ông kia nhìn hơi quen quen, có phải đã từng gặp qua rồi không nhỉ, túm lại tôi cảm thấy tôi từng thấy ở đâu rồi!"
"Đừng bốc phét, khoảng cách của người này và chúng ta cách xa cả ngàn dặm, giống như là người trong TV, đi đến trước mặt cậu cũng chưa chắc cậu đã nhận ra!"
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Thời điểm Tạ Giác trở về thì phát hiện Bạch Cẩm Sương đã đi rồi, đáng tiếc, anh ta còn chưa tìm được Tần Vô Đoan.
Cùng thời gian, trong phòng nào đó của khách sạn Ngũ Nhất.
Tần Vô Đoan nhíu mày nhìn Tống Ngọc Tiên: "Trước khi chúng ta về nước không phải đã thương lượng là cô sẽ không xuất hiện ở trước mặt Bạch Cẩm Sương rồi sao?"
Tống Ngọc Tiên liếc mắt nhìn Tần Vô Đoan một cái: "Vô Đoan, em chỉ tôn trọng anh, hơn nữa, hiệp nghị của chúng ta là Bạch Cẩm Sương đồng ý ở bên anh thì em sẽ huỷ bỏ hôn ước, anh không nên lẫn lộn hai việc này!"
Tần Vô Đoan nhíu mày: "Dù sao cô đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, tôi không muốn cô ấy bị kích thích như năm đói"