Nghe được giọng nói này, thân thể Bạch Cẩm Sương trở nên cứng ngắc.
Lúc ở sân bay, cô đã gặp Tần Vô Đoan, nhưng anh ấy không nhìn thấy mình.
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi.
Cô đúng là không nghĩ tới, hai năm sau gặp lại lại là trong tình cảnh này, cô bị người khác nhục mạ đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương cúi đầu không nhìn anh ta nhưng ánh mắt Tần Vô Đoan vẫn cố chấp không chịu dời đi chỗ khác.
Lúc nãy, anh ta chỉ nghe được câu cuối cùng của Lăng Như Yến, nhưng chỉ cần như vậy, anh ta cũng có thể đoán được mấy câu nói trước đó của Lăng Như Yến cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Không ngờ cô lại đứng yên chịu trận để cho loại người như cô ta chế giễu mình.
Tần Vô Đoan thấy cô bé mình bảo vệ bao lâu nay lại bị người khác chế nhạo.
Trong lòng đầy tức giận xen lẫn đau khổ.
Lâm Kim Thư nhìn chằm chằm anh ta với vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt cô ấy tràn đầy tức giận, như thể đang minh oan thay cho Bạch Cẩm Sương.
Tần Vô Đoan bất đắc dĩ, thản nhiên nhìn về phía quầy lễ tân, giọng điệu không cho phép xen vào: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Lễ tân này là một người tỉnh ý, biết rõ Tần Vô Đoan là người thừa kế tương lai của khách sạn, cô ấy nhất định không được sơ suất.
May mản thay, cô ấy có trí nhớ tốt, vì vậy cô ấy đã kế rõ đầu đuôi ngọn ngành cuộc trò chuyện lúc nãy giữa Bạch Cẩm Sương và Lăng Như Yến cho Tần Vô Đoan Lăng Như Yến hơi lo lắng nắm lấy làn váy.
Tần Vô Đoan bắt đầu có chút tức giận.
Anh ta nhìn Lăng Như Yến: "Lăng Như Yến, phải không? Tôi nhớ...
khi còn học đại học, cô rất thích gây rắc rối cho Cẩm Sương, đúng không?"
Lăng Như Yến gượng cười ngẩng đầu nhìn Tần Vô Đoan, mất tự nhiên trả lời: "Đàn...
Đàn anh! Lúc đó tôi chỉ nói đùa với cô ấy mà thôi!"
Mặt Tần Vô Đoan không cảm xúc: "Đừng gọi tôi là đàn anh, tôi không thích người khác lôi kéo làm quen với tôi đâu!"
Lăng Như Yến nhìn ra được mặc dù Tần Vô Đoan không thể hiện ra nhưng anh ta chắc chắn đang rất tức giận.
Cô chớp chớp mắt, nịnh nọt mở miệng để giảm bớt ngại ngùng: "Anh Tần, vừa rồi em với Bạch Cẩm Sương chỉ đấu võ mồm một chút thôi, anh đừng để ý!"
"Nghe nói lần này anh và cô Tống về nước cùng nhau để bàn công việc.
Hai người trai tài gái sắc, là cặp đôi được ông trời tác hợp, người người ngưỡng mộ! Mấy học sinh khóa dưới như chúng em cũng vui mừng thay anh."
Lăng Như Yến không tin, có câu không ai đánh mặt người cười, cô ta tâng bốc Tần Vô Đoan đến như vậy, lẽ nào anh ta lại không cho cô ta chút thể diện.
Kết quả, Tần Vô Đoan thật sự không cho cô ta thể diện, anh lạnh lùng nhìn cô ta như người xa lạ: "Cô ngưỡng mộ cái gì? Chuyện của tôi thì có liên quan gì đến cô? Đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi!"
Lăng Như Yến không cười nổi nữa, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Tần Vô Đoan: "Anh Tần, tốt xấu gì anh cũng nên cho em chút mặt mũi, sao phải nói lời cay đắng như thế!"
Tần Vô Đoan nhìn cô ta một cách mỉa mai, cười lạnh nói: "Thể diện? Cô mà cũng cần thể diện sao? Cô có thứ đó à? Hơn nữa cô có đáng để tôi phải giữ thể diện giúp cô không? Ra ngoài quên lắp não cũng đành thôi vậy mà còn chê tôi nói chuyện khó nghe.
Thế lúc cô công kích, chế nhạo người khác sao không biết tự ngăn cái miệng thúi của mình lại?"
Giọng điệu của Tần Vô Đoan gần như gay gắt: "Cô Lăng, tôi khuyên cô một câu, nếu muốn người khác tôn trọng mình, thì phải học cách tôn trọng người khác trước!"
Gương mặt của Lăng Như Yến đỏ rực như heo sữa quay.
Cô hung hăng cắn môi: "Anh Tần, em sai rồi, em đi trước."
Lăng Như Yến nói xong định xoay người rời đi.
Tần Vô Đoan lạnh lùng gọi cô ta lại: "Đứng lại đó!"
Lăng Như Yến khó chịu xoay người: "Anh Tần còn có chuyện gì?"
Tần Vô Đoan hờ hững nhìn cô ta: "Xin lỗi Bạch Cẩm Sương, nếu không thì cô lập tức cút khỏi khách sạn Ngũ Nhất cho tôi "
Mắt Lăng Như Yến đỏ lên.
Hôm nay, toàn bộ khách sạn Ngũ Nhất đóng cửa một ngày để phục vụ cho cuộc họp mặt của các cựu sinh viên Đại học Trà Giang, tất cả những điều này là do Tần Vô Đoan cung cấp.
Tần Vô Đoan là ai, anh ta là cậu cả nhà họ Tần, anh ta bảo cứt thơm, thì người khác cũng phải bảo là thơm.
Nếu hôm nay cô ta bị đuổi khỏi đây, đừng nói quan hệ bạn bè, ước chừng các mối quan hệ xã hội của gia đình cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hành động của cô ta.
Lăng Như Yến đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, trong mắt ấn giấu hận thù sâu sắc.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, không tình nguyện nói xin lỗi: "Bạch Cẩm Sương, xin lỗi cô, tôi sai rồi.
Vừa rồi tôi không nên nói hưu nói vượn chế giễu cô.
Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, cô tha thứ cho tôi đi"
Tần Vô Đoan quay lại nhìn Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô ta liếc nhìn Lăng Như Yến, giọng nói lạnh đến làm người ta sợ hãi: "Cô xin lỗi tôi thì tôi bắt buộc phải tha thứ cho cô à?"
Lăng Như Yến hoảng hốt, nhìn về phía Tần Vô Đoan theo bản năng.
Giọng điệu của Tần Vô Đoan cũng lạnh lùng y hệt Bạch Cẩm Sương: "Cô Lăng, lúc xin lỗi người khác thì phải chân thành một chút, cả điều này mà cô cũng không hiểu?"
Thoät cái Lăng Như Yến lệ rơi đầy mặt, cô nhìn Bạch Cẩm Sương, cố kìm nén tất cả cảm xúc tiêu cực của mình: "Bạch Cẩm Sương, tôi sai rồi, xin cô hãy tha thứ cho tôi!"
Bạch Cẩm Sương vẫn thờ ơ không nói gì.
Thấy Tần Vô Đoan im lặng không nói lời nào, Lăng Như Yến nghiến răng, chỉ đành cúi người quỳ xuống dưới sảnh: "Bây giờ tôi quỳ xuống xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi, được không?"
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng lên tiếng: "Được rồi, không cần làm vậy đâu"
Cô nói xong, nhìn về phía Tần Vô Đoan: "Đàn anh, đi thôi"
Tần Vô Đoan gật đầu: "Được, chúng ta lên lầu đi"
Gương mặt Lâm Kim Thư vẫn lạnh lão như cũ nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Cả ba người lên lâu, đằng sau họ là Lăng Như Yến với ánh mắt thù hận, ý hận chồng chất bao trùm khắp người Cô ta.
Cô ta hận không thể ăn gan uống máu Bạch Cẩm Sương ngay lập tức, để rửa mối nhục cô ta phải chịu ngày hôm nay.
Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư, và Tần Vô Đoan đi vào thang máy.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương có chút phức tạp: "Đàn anh...
Anh không cần phải làm như vậy."