Lúc này Lâm Kim Thư mới nhận ra mình không nên nói chủ đề này trước mặt Lâm Thanh Tuấn, vẻ mặt cô tỏ ra hơi ảo não.
Bạch Cẩm Sương không quan tâm, cô chủ động giải thích với Lâm Thanh Tuấn: "Là vợ chưa cưới của Tân Vô Đoan, đã gặp mấy lần ở trường đại học!"
Nhắc đến Tân Vô Đoan, ánh mắt của Lâm Thanh Tuấn trầm xuống, không hỏi thêm câu nào.
Nhưng, anh ta nhớ đến một chuyện khác: "Cẩm Sương, cuộc thi trang sức Trái Tim Của Biến ở Nha Trang, thứ sáu chúng ta đi đúng không?” Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì không?” Lâm Thanh Tuấn lắc đầu: "Không có chuyện gì, nhưng anh nghe nói, hình như Tân Vô Đoan đã trở về!"
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương thay đổi, cuối cùng chỉ thì thào một câu: "Thật sao?”
Lâm Thanh Tuấn thấy tâm trạng Bạch Cẩm Sương không tốt, nhanh chóng đổi chủ đề nói sang chuyện khác.
Bữa tiệc tối nay, từ đầu đến cuối Bạch Cẩm Sắc đều không đi tìm Mặc Tu Nhân.
Bởi vì Quý Nhiên kia vẫn ngồi bên cạnh Mặc Tu Nhân, rót rượu cho anh, trông rất chu đáo hiểu ý người khác.
Đến giữa buổi tiệc, có người đang xì xào bàn tán ở phòng khách biệt thự, không ngờ Quý Nhiên trông thì mềm yếu, nhưng lại có bản lĩnh, thế mà có thể leo được lên cây lớn Mặc Tu Nhân.
Buổi sáng Bạch Cẩm Sương đã nói chuyện với Mặc Tu Nhân, biết được bữa tiệc tối là do Cảnh Hạo Đông tổ chức, trước khi đi ra về, cô đến chào hỏi Cảnh Hạo Đông.
Nhưng lúc đó Cảnh Hạo Đông đang ôm một gương mặt nổi tiếng trên mạng, thấy ba người Bạch Cẩm Sương đến gần, anh ta lập tức buông người trong lòng ra, liếc nhìn Lâm Kim Thư theo bản năng.
Bạch Cẩm Sương xem thường, còn Lâm Kim Thư thì hoàn toàn không để ý đến động tác của Cảnh Hạo Đông, tâm trí của cô đều đang ở trên người Lâm Thanh Tuấn.
Cảnh Hạo Đông nhìn bọn họ rời đi, mới nhớ ra hành động vừa rồi của mình, trong lòng cảm thấy buồn bực, cảm giác mình như một tên ngốc, sao anh ta phải sợ chứ! Ngay khi Bạch Cẩm Sương vừa đi, Mặc Tu Nhân đã biết.
Thấy cô chào hỏi Cảnh Hạo Đông, không thèm để ý đến mình, trong lòng anh dâng lên một cơn tức giận khó diễn tả.
Bạch Cẩm Sương vừa ra khỏi cửa thì anh đã đứng dậy, như thể chuẩn bị đi về.
Quý Nhiên lập tức mở to hai mắt, đôi mắt như thế mang theo sóng nước, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Mặc, anh định đi sao?"
Lúc này cô ta mới biết được thân phận của Mặc Tu Nhân, sau khi biết được thân phận của Mặc Tu Nhân, cô ta càng muốn cố gắng leo lên người anh.
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân lạnh như băng: "Có liền quan gì đến cô?"
Quý Nhiên lập tức cúi đầu tỏ vẻ tủi thân, không dám nói lời nào.
Cảnh Hạo Đông để ý thấy động tĩnh bên này, từ trước đến nay anh ta luôn là người thương hương tiếc ngọc.
Anh ta đi tới, cười và nói đùa với Mặc Tu Nhân: "Sao thế? Cô gái nhà người ta rót rượu cả tối cho cậu, dùng xong là cậu muốn vứt bỏ àt"
Mặc Tu Nhân đè cơn giận xuống, nghĩ đến việc Bạch Cẩm Sương không để ý đến mình thì trong lòng càng cảm thấy bực bội.
Anh nhìn Cảnh Hạo Đông với vẻ không vừa mắt: "Bớt nghèo túng lại cho tôi, sau này đừng gọi tôi đến những bữa tiệc như này!"
Mặc Tu Nhân nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Cảnh Hạo Đông sờ sờ cái mũi, cảm giác mình là người vô tội, là đang tức giận! Vấn đề là, anh ta không làm gì sai cải Quý Nhiên nhìn bóng lưng của Mặc Tu Nhân với vẻ say mê, trông rất đáng thương! Bạch Cẩm Sương trở về biệt thự số một Hương Uyển, cô vừa mới lên tầng, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: "Bạch Cẩm Sương!"
Cô quay người lại thì thấy Mặc Tu Nhân ở hành lang, cô rất ngạc nhiên: "Anh Mặc, không phải anh vẫn đang ở bữa tiệc sao?” Vậy mà lại trở về ngay sau cô, Bạch Cẩm Sương còn chưa kịp phản ứng.
Mặc Tu Nhân ngước mắt, vẻ mặt lạnh như nước, anh bước lên từng bậc một, đứng trước mặt Bạch Cẩm Sương: "Em không muốn tôi trở về?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Không phải! Với lại đây là nhà của anh, tôi không có tư cách đó!"
Mặc Tu Nhân nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị: "Bạch Cẩm Sương, em làm chuyện kỳ quái cho ai nhìn?"
Bạch Cẩm Sương cảm thấy bất lực: "Tổng giám đốc Mặc, tôi chỉ ăn ngay nói thẳng!"
Trong lòng của Mặc Tu Nhân như có lửa đốt, anh bực bội: "Sao trong bữa tiệc tối nay, em không đi tìm tôi?"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Anh Mặc để ý chuyện này?"
Sao Mặc Tu Nhân có thế thừa nhận anh để ý chuyện này được, anh trầm giọng nói: "Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ tò mò, có phải ở trước mặt tôi em nói một đằng làm một nẻo không, không phải lúc sáng em nói không có thời gian sao?” Bạch Cẩm Sương bất lực: "Chuyện này, lúc đầu tôi muốn giải thích, nhưng thấy có người đẹp làm bạn bên cạnh anh Mặc, tôi cảm thấy không cần quấy rầy hai người làm hai người mất hứng!"
Mặc Tu Nhân cười khẩy: "Nghe lời này của em, tôi phải cảm ơn em vì đã không quấy rầy!"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Anh Mặc, anh mới là người kỳ lạ, không phải tôi!"
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Em là đang trách tôi không nói chuyện với em sao?” Bạch Cẩm Sương không biết có phải Mặc Tu Nhân uống say không, cứ dây dưa hỏi khó cô, cô kiên nhẫn lắc đầu: "Không phải!"
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn cô: “Đúng vậy, không phải, em nói chuyện nhiệt tình với Sở Tuấn Thịnh, sao có thể để ý đến thái độ của người khác!"
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn anh, không biết tại sao đột nhiên Mặc Tu Nhân lại lôi chuyện này ra.
Cô thấy tâm trạng của Mặc Tu Nhân không tốt, cố gắng giữ thái độ bình thường: "Anh Mặc, tôi chỉ nói mấy câu với Sở Tuấn Thịnh thôi!"
Mặc Tu Nhân nhếch mép, giọng điệu mỉa mai: "Chỉ nói mấy câu, sao tôi không biết, từ lúc nào mà em và Sở Tuấn Thịnh có quan hệ tốt như vậy, có thể nói chuyện mọi lúc mọi nơi!"
Vừa nói anh vừa tiến lên một bước, hơi cúi đầu, khuôn mặt chỉ cách Bạch Cẩm Sương khoảng một nắm đấm: "Bạch Cẩm Sương, không phải tôi đã nói với em là phải tránh xa anh ta sao?”
Bạch Cẩm Sương không thể chịu được cảm giác ngột ngạt áp bức này, không nhịn được lùi lại sau một bước.
Nhưng dù vậy, lúc trước cô cũng không hứa với Mặc Tu Nhân là sẽ giữ khoảng cách với Sở Tuấn Thịnh.
Cô nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh: “Anh Mặc, chuyện này tôi không thể nghe theo anh được, Sở Tuấn Thịnh là bạn của tôi!"
Ngay lập tức con ngươi của Mặc Tu Nhân co lại, anh không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương sẽ thừa nhận Sở Tuấn Thịnh là bạn của cô.
Anh tức giận đen mặt, giọng nói võ cùng bá đạo: 'Sao tôi lại không biết, từ khi nào em và anh ta là bạn bè của nhau vậy!"
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, vẻ mặt đã hơi không vui: "Tôi chỉ ở đây hai ngày! Nếu anh Mặc không có chuyện gì khác, thì tôi đi ngủ trước!"
Bạch Cẩm Sương nói xong xoay người đi luôn.
Trong nháy mắt, cơn giận cua Mặc Tu Nhân đã lên đến cực điểm, anh kéo tay Bạch Cẩm Sách lại, ấn cô lên tường.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, vươn tay đẩy anh, giọng nói mang theo vẻ tức giận, trực tiếp gọi tên của anh: "Mặc Tu Nhân, rốt cuộc anh muốn làm gì"
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ tức giận của cô, lúc này chỉ có một suy nghĩ, muốn cô im miệng! Anh nhìn đôi môi ửng hồng của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt tối sầm xuống, không chút do dự cúi đầu xuống, hôn trực tiếp lên môi cô.