Hôm sau thời tiết đặc biệt sáng sủa, ánh nắng tươi đẹp, bầu trời không một gợn mây nhìn qua cũng giống như một ngày vui.
Chỉ tiếc rằng Bạch Cẩm Sương nghĩ đến thái độ mà Sở Hạnh Từ đối với người nhà họ Thẩm thì trong lòng lại trĩu nặng.
Cô biết hai vợ chồng Thẩm Diệp Bách có lẽ không phải là loại người sạch sẽ nói câu trừng phạt đúng tội cũng không đủ, nhưng mà Thẩm Đinh Nhiên rốt cuộc vẫn vô tội. Chỉ có điều biết thì biết Mặc Tu Nhân không thể nào để cô dính vào loại chuyện này. Hai người ăn sáng xong thì đi tới nơi tổ chức hôn lễ của Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ.
Hôn lễ của Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên được tổ chức ở bên trong một trang viên bên cạnh sông Thành phố Trà Giang, trang viên này được xây dựng trên sông Thành phố Trà Giang.
Lễ đài của hôn lễ ở ngay bên cạnh sông Thành phố Trà Giang, lưng tựa sông Thành phố Trà Giang đối diện với những bông hoa nở rộ và bãi cỏ xanh trong trang viên.
Lúc Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương tới thì phần lớn khách khứa đều đã đến.
Chỉ có điều cô dâu vẫn còn chưa tới, Thẩm Đinh Nhiên xuất phát từ nhà họ Thẩm, Sở Hạnh Từ đón cô ấy rồi đi quanh thành ba vòng mới có thể đi về phía trang viên.
Đội xe đón cô dâu đã rời đi từ trước nên sau khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tới không lâu thì cô dâu cũng đến.
Nói thật Bạch Cẩm Sương không muốn bản thân nghĩ quá nhiều nhưng mà rốt cuộc thì cô vẫn không thể đạt tới tình trạng trái tim giống như sắt đá, nghĩ đến sự thù hận của Sở Hạnh Từ và nhà họ Thẩm, nghĩ đến Thẩm Đinh Nhiên sắp phải làm vật hy sinh thì trong lòng Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy không đành lòng.
Mặc Tu Nhân nhìn nét mặt của cô đã đoán được CÔ đang suy nghĩ gì.
Anh không nhịn được nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương khẽ nói: “Cẩm Sương sắp tổ chức hôn lễ rồi nên em đừng nghĩ lung tung nữa!”
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi: “Anh nói xem nếu như hiện tại em nói cho Thẩm Đinh Nhiên biết sự thật để cô ấy đưa bố mẹ rời khỏi đây anh thấy thế nào?”
Mặc Tu Nhân không nể nang phá vỡ tưởng tượng của Bạch Cẩm Sương: “Có lẽ Thẩm Đinh Nhiên có thể đi nhưng mà Thẩm Diệp Bách và Vu Ngọc Lan không thể đi được, Sở Hạnh Từ làm nhiều như vậy chính là vì chờ đợi đến ngày hôm nay, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của vợ chồng Thẩm Diệp Bách thì làm sao có thể tùy tiện bỏ qua cho ông ta chứ?”
Bạch Cẩm Sương siết chặt tay Mặc Tu Nhân nói với giọng điệu khổ sở: “Phải làm ầm ĩ đến mức này sao?”
Giọng nói của Mặc Tu Nhân lờ mờ: “Không còn cách nào, dù sao Thẩm Diệp Bách đã hại chết vợ chồng nhà họ Lục mà người chết lại là bố mẹ của Sở Hạnh Từ, từ nhỏ đến lớn Sở Hạnh Từ đã mất đi bố mẹ và gia đình ấm áp, huống chi trước đó Thẩm Diệp Bách còn muốn lợi dụng Sở Hạnh Từ để mượn dao giết người đối phó với nhà họ Tần chúng ta, chỉ tiếc sau này bị chúng ta khám phá ra mà thôi, Cẩm Sương anh biết em đau lòng cho Thẩm Đinh Nhiên nhưng mà nếu như không loại bỏ Thẩm Diệp Bách thì ông ta sẽ còn tiếp tục nhảy nhót, lúc trước ông ta tìm người động tay động chân trong công trường kiến trúc của tập đoàn Tần Thị ở Lan Thành, nếu như không phải anh phản ứng nhanh thì ông ta đã đạt được mục đích rồi!”
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói Bạch Cẩm Sương nhằm hai mắt lại: “Anh không cần phải nói nữa em hiểu rồi, đi đến bước này là bởi vì Sở Hạnh Từ muốn nhìn thấy một kết quả đúng không, dù là kết quả này hại người hại mình!” Mặc Tu Nhân ừ một tiếng: “Đây là chấp niệm của anh ta!"
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu không nói gì nữa. Khách mời tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, không ai có thể ngờ đợi lát nữa cuộc hôn lễ này sẽ nghênh đón một sự đảo ngược kinh ngạc đến khó tin.
Đã gần đến giờ người chủ trì lên lễ đài mỉm cười bắt đầu nói lời khai mạc mời khách mời di chuyển về phía bàn ở trước sân khấu để xem buổi lễ.
Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống người chủ trì cười nói để tô đậm không khí rồi mời cô dâu vào.
Rõ ràng là người khác kết hôn thế nhưng Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy vô cùng căng thẳng ở trong lòng.
Cô nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên mặc áo cưới trắng toát dọc theo thảm đỏ thật dài khoác tay Thẩm Diệp Bách bước từng bước một về phía Sở Hạnh Từ.
Mặc kệ lúc trước Sở Hạnh Từ làm cho Thẩm Đinh Nhiên nhếch nhác và khổ sở như thế nào, lúc này rốt cuộc cô ấy vẫn thật lòng muốn gả cho Sở Hạnh Từ, nói cho cùng cô ấy không tin anh trai trúc mã che chở cho cô ấy từ nhỏ đến lớn thực sự nhẫn tâm làm cô ấy tổn thương.
Dù sao tình cảm của họ cũng không phải là một sớm một chiều, cho dù không có tình yêu thì cũng có tình thân.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của Thẩm Đinh Nhiên cho nên mặc kệ lúc trước đã phải chịu tủi nhục như thế nào lúc này cô ấy vẫn tươi cười như hoa nhìn chú rể của mình, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng.
Sở Hạnh Từ nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Đinh Nhiên thì trong lòng hơi trầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ nhếch nhác sau đó nhanh chóng dời ánh mắt.
Dưới lễ đài Bạch Cẩm Sương nắm chặt tay Mặc Tu Nhân, cô không biết tâm trạng của Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ như thế nào, cô càng không biết rốt cuộc Sở Hạnh Từ dùng cách gì để báo thù, trong lòng cô có sự lo lắng và căng thẳng khó hiểu.
Bên trên thảm đỏ Sở Hạnh Từ đã nhận Thẩm Đinh Nhiên từ trong tay Thẩm Diệp Bách dẫn cô ấy bước từng bước một đi về phía lễ đài.
Đợi đến khi hai người đi đến lễ đài lúc này người chủ trì mới cười nói: “Chú rể của chúng ta đón cô dâu từ bố cô dâu, cô dâu giao cả đời này cho chú rể, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu tiết mục quan trọng nhất của hôm nay, hai người nói to những lời thề nguyện hẹn ước!” “Cô Thẩm Đinh Nhiên xin hỏi cô có nguyện ý làm vợ anh Sở Hạnh Từ, yêu và trung thành với anh ấy cả đời, cho dù nghèo khó hay bệnh tật cho đến chết cũng sẽ không rời khỏi anh ấy, cô có nguyện ý không?" *
Khuôn mặt nhỏ bé của Thẩm Đinh Nhiên đỏ bừng nhìn khách mời ở dưới lễ đài xấu hổ gật đầu: “Tôi nguyện ý!”
Người chủ trì cười quay người nhìn về phía Sở Hạnh Từ với vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng, trong lòng không hiểu sao hơi bồn chồn, vẻ mặt này của chú rể nếu ai không biết còn tưởng rằng là đang tham gia tang lễ đây!
Chỉ có điều chỉ dám nghĩ ở trong lòng rồi vội vàng nói: “Anh Sở Hạnh Từ xin hỏi anh có nguyện ý cưới cô Thẩm Đinh Nhiên làm vợ, đồng thời yêu và trung thành với cô ấy cả đời, cho dù nghèo khó hay bệnh tật cho đến chết cũng sẽ không rời khỏi anh ấy, anh có nguyện ý không?”
Người chủ trì hơi e ngại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sở Hạnh Từ, kiên trì nói xong lời thề lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả người chủ trì nói xong rồi nhưng chú rể lại không có phản ứng.
Rất nhiều người ở dưới lễ đài đều ngạc nhiên nhìn Sở Hạnh Từ thậm chí đã có người cúi đầu xì xào bàn tán, tò mò về phản ứng của Sở Hạnh Từ.
Sắc mặt của cặp vợ chồng Thẩm Diệp Bách và Vu Ngọc Lan cũng thay đổi.
Người chủ trì bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, ông ta nhìn sắc mặt của cô dâu dần trở nên tái nhợt thì cảm thấy không đành lòng không nhịn được kiên trì hỏi lại “Anh Sở Hạnh Từ xin hỏi anh có nguyện ý không?”
Sở Hạnh Từ nghe nói như thế thì ánh mắt của anh ta chậm rãi di chuyển đến trên mặt người chủ trì rồi nói với giọng nói lạnh như băng không có chút tình cảm nào: “Ông hẳn là hỏi thử Thẩm Diệp Bách cùng Vu Ngọc Lan có đồng ý hay không?”
Sắc mặt Thẩm Đinh Nhiên lập tức trắng bệch.
Chẳng ai ngờ rằng Sở Hạnh Từ sẽ tạo ra cảnh tượng như thế.
Thẩm Diệp Bách ngồi ở hàng đầu tiên tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy đứng thẳng dậy chỉ vào Sở Hạnh Từ: “Sở Hạnh Từ rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Sở Hạnh Từ nhìn thấy Thẩm Diệp Bách ngồi không yên lúc này mới xoay người nhìn ông ta với vẻ mặt hờ hững “Tôi không muốn làm gì cả tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, Thẩm Diệp Bách chẳng lẽ ông không xem tin tức sao?”
Thẩm Diệp Bách ngây ngẩn cả người, hôm nay con gái kết hôn nên ông ta loay hoay đến nỗi chân không chạm đất thì làm gì có thời gian để xem tin tức chứ.
Sở Hạnh Từ nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Diệp Bách tràn đầy mờ mịt đột nhiên nhẹ nhàng cười: “Bây giờ xem đi vẫn còn kịp!”
Thực ra tin tức vừa mới được đưa ra nên có rất nhiều người chưa xem! Bây giờ nghe thấy Sở Hạnh Từ nói như vậy thì mọi người vội vàng mở điện thoại ra xe, tin tức tài chính và kinh tế.
Vừa xem đã thấy không xong rồi, tất cả các vấn đề quản lý nội bộ tập đoàn Thẩm Thanh không thỏa đáng, không đủ tài chính, trốn thuế lậu thuế đều bị vạch trần, quan trọng hơn là có người đưa ra chứng cứ liên quan nên hiện tại tập đoàn Thẩm Thanh đã hoàn toàn trở thành một cái xác rỗng!