Bạch Cẩm Sương có thể hiểu được tâm trạng đau khổ giờ phút này của Vân Yến, muốn an ủi cô ấy nhưng cảm giác có hơi nghèo vốn từ.
Lòng tự trọng của Sở Tuấn Thịnh quá mạnh, anh ta không thể nào để Vân Yến nhìn thấy dáng vẻ không đứng lên nổi bây giờ của anh ta.
Nếu như cuối cùng anh ta cả đời cũng không đứng lên nổi, anh ta nói chia tay cũng quá bình thường, hôm qua mặc dù Bạch Cẩm Sương vì Mặc Tu Nhân hiểu thái độ của
Sở Tuấn Thịnh mà tức giận. Nhưng nói thật, dựa theo tính cách của Sở Tuấn Thịnh, anh ta làm ra quyết định như vậy, thật sự... khiến người ta giật mình, nhưng lại trong dự đoán.
Bạch Cẩm Sương âm thầm thở dài: "Cậu xác định anh ta đã rời khỏi bệnh viện Vân Đức?"
Vân Yến khẽ gật đầu: “Ừ, tớ xác định, buổi sáng tớ tìm anh ta như phát điên, đáng tiếc cuối cùng chỉ được ghi chép anh ta xuất viện.
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, trong lòng có hơi khó chịu, cô đại khá hiểu rõ Sở Tuấn Thịnh thật sự hạ quyết tâm, tính chia tay hoàn toàn với Vân Yến. Cô hỏi Vân Yến: “Cậu có thấy ghi chép trị bệnh của Sở Tuấn Thịnh không?"
Nghe nói như thế, Vân Yến khó chịu gật đầu, gắt gao cắn môi, nửa ngày mới thút thít nói: “Tớ nhìn thấy!”
Trông thấy rồi mới biết được anh ta sau này có lẽ cũng không đứng lên được nữa, mới biết được... anh ta có thể bởi vì chuyện này quyết định bỏ rơi mình.
Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến đau khổ như vậy, cũng không biết phải an ủi cô ấy thế nào.
Vân Yến tìm đến cô vào lúc này, cô không thể cái gì cũng không nói, cô chỉ có thể hết sức an ủi cô ấy: “Có lẽ Sở Tuấn Thịnh chỉ muốn đợi vết thương của anh ta tốt lên, sau này lại đến gặp cậu.
Vân Yến nghe nói như thế, khóc rất khó coi: “Cẩm Sương, cậu đừng an ủi tớ, tớ biết... chấn thương chân của anh ấy rất khó tốt lên! Nhưng... Cho dù như vậy... Tớ vẫn muốn ở bên anh ấy, vì sao anh ấy không hiểu?”
Lời của Vân Yến, Bạch Cẩm Sương nghe được lòng vô cùng chua xót, loại biết rõ nguyên nhân kia nhưng vẫn không muốn từ bỏ niềm tin cố chấp, khiến trái tim Bạch Cẩm Sương đau gần chết.
Cô đưa tay ôm Vân Yến, nhỏ giọng nói: “Có lẽ... Anh ta chỉ là không chịu thừa nhận bây giờ anh ta biến thành như vậy. Vân Yến đột nhiên đau khổ ôm Bạch Cẩm Sương khóc thút thít hai tiếng: “Cẩm Sương... Cậu nói xem, có phải anh ấy đang trách tớ, cho nên mới muốn chia tay với tớ?”
Bạch Cẩm Sương không ngờ Vân Yến sẽ nghĩ như vậy, cô vội mở miệng: “Nếu cậu nghĩ như vậy, vậy câu thật sự phụ bạc tấm lòng Sở Tuấn Thịnh cứu cậu rồi, tớ nghĩ người kiêu ngạo như anh ta, cứu cậu chính là không hối hận, có thể lựa chọn chia tay cậu ngay lúc này, đó chính là thật lòng rất yêu cậu,
Vân Yến nghe lời Bạch Cẩm Sương nói, đau khổ nhằm mắt lại: “Nhưng tớ không chỉ muốn để anh ấy yêu tớ, tớ còn muốn ở bên anh ấy, tớ thật ra vẫn luôn biết tớ không có sự tỉnh táo của Lâm Kim Thư, không có âm thầm quả quyết, càng không có bản lĩnh của Cẩm Sương cậu. Trong lòng tớ thật ra rất nhát gan và nhu nhược, lần đầu tiên tớ... cố gắng yêu một người như thế. Tớ thật... thật sự không có cách nào suy nghĩ, cuộc sống sau này không có anh ấy, tớ làm sao vượt qua được.
Sau khi về nước, Bạch Cẩm Sương lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt Vân Yêu yếu đuối như vậy.
Nói thật, trong lòng cô thật ra hiểu rõ, bây giờ nói gì cũng rất khó an ủi được Vân Yến thêm.
Chỉ chẳng qua nhìn cô ấy như vậy, trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng quả thực khó chịu. Cô im lặng một lát, mới mở miệng nói: “Dựa theo cách nói của cậu, chỉ cần Sở Tuấn Thịnh nghe giọng cậu thì sẽ cúp điện thoại đúng không?” Vân Yến mặt mũi đầy nước mắt gật đầu.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương loé lên: “Vậy tớ gọi cho Sở Tuấn Thịnh, hỏi anh ta vì sao làm như thế, bắt anh ta cho cậu một lời giải thích, nhưng cậu đừng lên tiếng, tớ sợ anh ta sẽ cúp điện thoại, có được không?"
Vân Yến giống như nhìn thấy hy vọng duy nhất, nặng nề gật đầu cam đoan: “Cẩm Sương, tớ tuyệt đối sẽ không nói lời nào, cậu gọi điện thoại hỏi thăm anh ấy giúp tở, xem anh ấy bây giờ ra sao được không? Tớ thật sự lo lắng cho anh ấy”
Nhìn thái độ hèn mọn của Vân Yến, Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ nhắm mắt lại, có lẽ trong tình yêu, chỉ cần yêu, sớm muộn cũng sẽ vì người đó mà trở thành thành hạt cát nhỏ bé trong khoảnh khác.
Cô đưa tay vô vai Vân Yến, bắt đầu gọi điện cho Sở
Tuấn Thịnh.
Lúc đầu Bạch Cẩm Sương cho rằng Sở Tuấn Thịnh kéo Vân Yến vào danh sách đen, cũng có thể sẽ không nhận điện thoại của mình.
Nhưng sự thật chứng minh, anh ta vẫn chưa đến mức tuyệt tình.
Điện thoại gọi không bao lâu, bên kia đã bắt máy, Bạch Cẩm Sương mở loa ngoài, giọng nói của Sở Tuấn Thịnh khăn khăn mà vô cùng âm u: “Alô, Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Vân Yến cả người căng thẳng, mở miệng nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ không nhận điện thoại của tôi.
Sở Tuấn Thịnh nói: “Không đâu, lúc đầu cô không gọi cho tôi, tôi cũng sẽ gọi điện tìm cô"
Bạch Cầm Sương giật mình: “Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?” Giọng nói Sở Tuấn Thịnh có hơi không trôi chảy: "Giúp tôi chăm sóc Vân Yến cho tốt”
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, nhất thời không nói rõ mùi vị trong lòng là gì: "Cái gì gọi làm giúp anh chăm sóc Vân Yến cho tốt? Bản thân anh không thể chăm sóc sao? Tôi nghe Vân Yến nói anh muốn chia tay với cô ấy, hơn nữa không chỉ không gặp cô ấy, còn kéo tất cả số liên lạc của cô ấy vào danh sách đen, Sở Tuấn Thịnh, nếu anh là đàn ông, nếu quả thật muốn chia tay, chẳng lẽ không thể làm được đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay sao?"
Sở Tuần Thịnh nghe nói như thế, cười tự giễu một tiếng: “Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay à, tôi quả thật không làm được."
Bạch Cẩm Sương nhíu chặt mày, cô thấy Vân Yến lại khóc không thành tiếng, chỉ cảm thấy đau lòng một trận, vô cùng khó chịu: “Anh đây là ý gì? Lời gì cũng cũng không nói, trực tiếp mất tích sao?”
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh nghe giống như đang cố gắng kiềm nén cảm xúc: “Không phải không nói, là tôi không dám, tôi sợ gặp cô ấy sẽ... không có dũng khí nói ra những lời đó.”
Bạch Cẩm Sương có hơi bất bình vì Vân Yến: “Cho nên anh không có dũng khí bèn trực tiếp nói một câu chia tay với cô ấy là xong à? Anh có biết cô ấy đau khổ bao nhiêu không, hơn nữa anh có biết cô ấy tìm anh khắp nơi, nếu như anh thật sự yêu cô ấy, anh từ bỏ được cô ấy à? Sở Tuấn Thịnh, anh thật sự tính không gặp Vân Yến nữa sao?”
Một câu cuối cùng của Bạch Cẩm Sương, cô không khỏi cao giọng, im lặng một hồi lâu mới nghe được Sở Tuấn Thịnh mở miệng.
Anh ta nói: “Cẩm Sương, nếu như một ngày nào đó tôi có thể đứng lên được, tôi lại tìm tới trước mặt cô ấy lần nữa”
Vân Yến nghe được câu này, nước mắt trực tiếp vỡ oà.
Bạch Cẩm Sương đưa tay vỗ nhẹ vai cô ấy, bất đắc dĩ an ủi cô ấy, cười lạnh hỏi Sở Tuấn Thịnh: “Nghe ý của anh là bây giờ anh quyết tâm không muốn gặp cô ấy? Vậy anh có nghĩ tới nếu như anh không thể đứng lên không?”
Bạch Cẩm Sương vốn không muốn nói như vậy, nhưng thái độ tiêu cực của Sở Tuấn Thịnh này thực sự quá rõ ràng.
Sở Tuấn Thịnh nghe được lời này của Bạch Cẩm Sương, cười tự giễu một tiếng: “Vậy tôi sẽ thả tự do cho cô ấy, dù sao tôi cũng không thể để một kẻ tàn phế cản đường của cô ấy”
Bạch Cẩm Sương không ngờ Sở Tuấn Thịnh cố chấp như vậy, cô có hơi tức giận: “Anh có nghĩ tới Vân Yến cũng không ngại những chuyện này không?” “Nhưng tôi để ý, Cẩm Sương, cô có nghĩ tới một ngày nào đó người khác ở trước mặt cô ấy nói chồng cô ấy là kẻ tàn phế không đứng dậy nổi, thậm chí... sau khi có con, bạn nhỏ cũng sẽ nói bố nó là một kẻ tàn phế, đến lúc đó tôi cư xử thế nào, tôi làm thế nào để con và cô ấy không bị những lời đó công kích? Cẩm Sương, cô nói tôi yếu đuối cũng được, nói tôi ích kỷ cũng được, tôi quả thật không thể đối diện với những điều này!” Thái độ Sở Tuấn Thịnh rất kiên trì.