Buổi sáng Mặc Tu Nhân mở một cuộc họp, gần đến giờ ăn trưa anh nhờ Triệu Văn Vương đặt đồ ăn cho mình.
Anh vừa mới dặn dò Triệu Văn Vương xong thì nhận được điện thoại của Mặc Tố Nhiên. Trong điện thoại thái độ của Mặc Tố Nhiên so với lúc biết được Tần Minh Xuân mất tích không biết tốt gấp bao nhiều lần.
Đáng tiếc Mặc Tu Nhân đã nản lòng với bà ấy, anh lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”
Mặc Tố Nhiên mím môi: “Tu Nhân anh của con đã trở về, nếu như con có thời gian thì đưa Cẩm Sương và Bông Vải về nhà ăn một bữa cơm!”
Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không thay đổi từ chối: “Không cần, chúng con cũng không muốn về nhà! Còn nữa đừng gọi Tần Minh Xuân là anh của con nữa, hiện tại anh ta đã không phải là anh của con nữa!”
Mặc Tố Nhiên nghe xong những lời này thì trở nên sốt ruột: “Tu Nhân mẹ biết hôm qua mẹ hơi sốt ruột nhưng mà mẹ thực sự lo lắng cho anh của con cho nên mới nói như vậy nên con đừng nóng giận, có phải là Cẩm Sương tức giận cho nên con mới nói chuyện với mẹ như vậy không?”
Mặc Tu Nhân nhằm hai mắt: “Mẹ đến khi nào thì mẹ mới động não suy nghĩ mọi chuyện, nếu như Cẩm Sương thực sự tức giận thì cô ấy cũng không biết dạy con nói chuyện với mẹ như vậy, mẹ hoàn toàn không hiểu rõ cô ấy, mẹ có thể đừng suy đoán ác ý về cô ấy được không, còn nữa nếu như mẹ thực sự muốn bảo vệ bí mật lúc trước của Tần Minh Xuân thì không những không thể nhắc lại chuyện kia mà còn đừng nói Tần Minh Xuân là anh của con nữa, sau này con cũng chỉ sẽ gọi tên của anh ta, nếu không một khi xảy ra rủi ro bị người có ý nghe được điều tra ra được một chút dấu vết để lại đến lúc đó...Mẹ có hối hận cũng đã không kịp, ngoài ra lần này Cẩm Sương nói sai hại Tần Minh Xuân bị thương, cô ấy sẽ nhận lỗi này chúng con cũng sẽ chịu trách nhiệm, con liều chết đi cứu Tần Minh Xuân chẳng lẽ còn không thể làm cho mẹ bớt giận sao? Có phải là dùng cái chết của con để đổi Tần Minh Xuân thì mẹ mới cảm thấy mỹ mãn!”
Nói thật Mặc Tu Nhân không có bất kỳ ý kiến gì với Tần Minh Xuân thế nhưng anh vô cùng tức giận đối với cách cư xử của Mặc Tố Nhiên.
Mặc Tố Nhiên không ngờ Mặc Tu Nhân lại tức giận nên bà ấy vội vàng giải thích: “Tu Nhân sao con có thể nói như vậy chứ, tại sao mẹ có thể có suy nghĩ ác độc như vậy, cho dù ai trong con và Minh Xuân xảy ra chuyện thì mẹ cũng sẽ vô cùng khó chịu, mẹ chỉ tức giận hai lần Minh Xuân xảy ra chuyện đều là bởi vì Bạch Cẩm Sương mà con còn phải nguy hiểm tính mạng dọn dẹp đồng lộn xộn cho con bé, bây giờ Minh Xuân đã trở về an toàn nên mẹ cũng quyết định quên những chuyện không thoải mái kia, chẳng lẽ mẹ làm vẫn còn chưa đủ sao?”
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế thì hết cách nhắm mắt lại: “Không mẹ không sai, mẹ nói đúng con và Tần Minh Xuân đều là con của mẹ, xảy ra chuyện thì mẹ sẽ đau lòng nhưng mà người con dâu Cẩm Sương này đối với mẹ mà nói chính là người ngoài nên mẹ có thể không đau lòng, con hiểu rõ ý của mẹ!” Mặc Tố Nhiên cũng tức giận: “Tu Nhân con có thể đừng nói chuyện với mẹ như vậy được hay không, đúng vậy, mẹ xem Bạch Cẩm Sương như người ngoài thế nhưng...Những gì con bé làm từ đầu đến bây giờ chưa bao giờ làm cho mẹ cảm thấy vui vẻ, mẹ biết con cưng chiều vợ thế nhưng con cũng nên đứng ở góc độ của mẹ để suy nghĩ một chút, mẹ biết có đôi khi bản thân không hiểu chuyện suy nghĩ mọi chuyện quá ngây thơ, nhưng Tu Nhân con dựa vào lương tâm mà nói năm đó bởi vì Bạch Cẩm Sương nên anh trai con...Chết, nhà chúng ta thậm chí không thể nhìn mặt thằng bé lần cuối, ngay sau đó con lại đóng băng trái tim mình bởi vì con bé mất tích, nếu như không phải con còn có thể hít thở thì suýt nữa mẹ tưởng rằng con đã trở thành người máy lạnh lùng rồi, con nói xem những chuyện này không phải đều bởi vì Bạch Cẩm Sương sao? Cho dù con bé không cố ý thế nhưng những chuyện này đều do con bé gây ra!” “Còn có lần này, đúng vậy con bé thực sự sẵn sàng nhận lỗi của bản thân nhưng mà con bé nhận lỗi cũng không thể thay đổi được gì, Minh Xuân đã bị bắt vì con bé, con thực sự nguyện ý không để ý tới nguy hiểm tính mạng của bản thân đi cứu Minh Xuân vì con bé, thế nhưng Tu Nhân à con có từng nghĩ tới con không chỉ là chồng của Bạch Cẩm Sương con còn là con của mẹ, hôm qua mẹ thực sự sốt ruột nên đã nói những lời hơi quá đáng nhưng mà...Lần này nếu như con và Minh Xuân xảy ra chuyện chẳng lẽ không phải bởi vì Bạch Cẩm Sương sẽ làm cho mẹ lại một lần nữa mất đi hai đứa con trai hay sao? Sao mẹ có thể nhịn chứ? Tu Nhân con yêu Bạch Cẩm Sương nhưng mà...Mẹ cũng yêu con và Minh Xuân, có một số việc con nên tự suy nghĩ cho thật kỹ! Mẹ cũng không muốn nói thêm gì nữa, hôm nay mẹ gọi điện thoại kêu con và
Bạch Cẩm Sương về nhà ăn cơm là muốn để mọi người không còn so đo chuyện lúc trước nữa, thế nhưng nếu như con không nguyện ý thì mẹ cũng không miễn cưỡng!”
Lần đầu tiên Mặc Tố Nhiên nói chuyện với giọng điệu uất ức như vậy trước mặt Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, trong lòng cũng lộ ra vẻ xúc động.
Anh khẽ thở dài rồi mới lên tiếng: “Mẹ đừng tức giận, con cũng không nói tất cả đều là lỗi của mẹ nhưng mà mẹ suy nghĩ kỹ một chút, năm đó anh con vì cứu Cẩm Sương mới xảy ra chuyện, có thể nói Cẩm Sương thực sự nợ anh ấy một mạng, nhưng mẹ cũng phải ngẫm lại là bản thân anh ấy chủ động chứ không có người yêu cầu anh ấy làm như vậy, mẹ nói Cẩm Sương không có lương tâm, không nhớ ơn cứu mạng của anh ấy vậy mẹ tức giận ghi hận cô ấy cũng đúng, thế nhưng Cẩm Sương bị kích thích mất trí nhớ bởi vì việc này, cô ấy hoàn toàn không thể tiếp nhận được chuyện anh con chết vậy mẹ còn cảm thấy cô ấy là loại người không có lương tâm chút nào sao? Nói cho cùng chuyện năm đó chỉ là ngoài ý muốn, muốn trách cũng phải trách Tống Cẩn kẻ cầm đầu kia, chúng ta không nên bởi vì anh của con chủ động cứu Cẩm Sương nên ghi hận cô ấy, chẳng lẽ mẹ muốn cô ấy đền mạng cho anh của con sao? Vậy ước nguyện ban đầu của anh con khi cứu cô ấy là gì?”
Nói đến đây Mặc Tu Nhân đưa tay xoa chân mày: “Nói đến con nói thật con càng không dám gật đầu bừa bãi về quan điểm của mẹ, bởi vì con yêu cô ấy cho nên khi cô ấy rời đi và mất tích con mới hoàn toàn xem thường tất cả đóng băng bản thân, nhưng mà bởi vì con yêu cô ấy mà mẹ đã cho rằng cô ấy phải làm gì đó để đáp lại con sao? Mẹ không có đạo lý này, suy nghĩ như vậy của mẹ thuộc về bắt cóc đạo đức, nói câu khó nghe cho dù con yêu Cẩm Sương bằng cả mạng sống của bản thân thế nhưng Cẩm Sương không yêu con vậy thì cô ấy cũng không sai! Chúng ta không có bất kỳ tư cách gì yêu cầu cô ấy phải làm gì!”
Mặc Tổ Nhiên trầm giọng nói: “Mẹ không yêu cầu con bé phải làm gì, chẳng qua lúc đó bởi vì chuyện của con và anh con nên trong lòng cảm thấy khó chịu nên hơi trách móc con bé, chẳng lẽ mẹ làm như vậy cũng có lỗi sao?”
Trước kia Mặc Tu Nhân chưa từng nói với Mặc Tố Nhiên bằng giọng nghiêm túc như vậy, anh thở dài: “Không có mẹ không sai nhưng mà Cẩm Sương cũng không sai, chuyện mấy năm trước thật ra chỉ là trời xui đất khiến, nhưng con cũng biết trong lòng mẹ cảm thấy không thoải mái cho nên sau khi con và Cẩm Sương ở bên nhau không phải cũng phải nhận được sự đồng ý của mẹ mới đi nhận giấy chứng nhận kết hôn sao? Thế nhưng sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn mẹ thực sự xem cô ấy như là người nhà sao?”
Mặc Tu Nhân dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Những lời mà mẹ nói lúc nãy đều không sai, Cẩm Sương sai thực sự rất sai, cô ấy không nên không cẩn thận nói lộ ra thân phận của Tần Minh Xuân, đây là sai lầm lớn nhưng mà cô ấy đã nguyện ý chịu trách nhiệm thậm chí...Thậm chí mang thai cũng nguyện ý bất chấp nguy hiểm đi cùng với con để cứu người, cô ấy nguyện ý chịu trách nhiệm cũng nguyện ý chủ động đền bù cho những sai lầm mà mình đã phạm phải. Thế nhưng con là chồng của cô ấy, cô ấy mang thai con của con nên con không thể nhìn cô ấy mạo hiểm mẹ có hiểu rõ hay không, mẹ nói con là chồng của cô ấy nhưng cũng là con của mẹ nhưng mà mẹ có từng nghĩ chính bởi vì con là con của mẹ nên mới muốn đi cứu một người con trai khác của mẹ, con có thể để mẹ và bố mạo hiểm sao? Không thể! Con có thể để cho Cẩm Sương đi sao? Cũng không thể bởi vì trong bụng của cô ấy còn đang mang máu mủ của nhà họ Tần!”