Ở bệnh viện
Đường Hoa nghe tiếng động, cũng cựa mình tỉnh dậy.
" Chịu dậy rồi?"
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô khó khăn mở đôi mắt còn đang mê ngủ của mình.
" Nhìn cậu ngủ ngon…"
Lời nói chưa cất ra hết thì một vòng tay đã ôm trầm lấy cậu, người cô gái đó còn chút run run.
" Cái tên ngốc này! Sao cậu liều thế? Ai cần cậu đỡ giúp tôi đâu chứ? Cậu…cậu …có biết tôi lo cho cậu lắm không?..Cậu…cậu…tên ngốc chết bầm này…"
Tiếng nói của Đường Hoa cần trở nên nghẹn ngào, gần như trở thành tiếc thút thít trên vai của Nhất Trí Dương.
Còn anh chàng bệnh nhân kia thì đang bị đơ. Cậu ấy…gần quá. Nhất Trí Dương vẫn chưa kịp định hình được chuyện gì vừa xảy ra. Tự nhiên Đường Hoa lại nhào tới ôm lấy cậu, chuyện này trước giờ dường như chưa từng xảy ra.
" Này, cậu khóc đấy à."
Thấy cô cứ ôm chặt lấy mình, giọng nói nghẹn nhào, cả người còn run run, cậu liền ngờ vực.
" Ai thèm khóc chứ. Cậu có chết tôi cũng không thèm lo đâu."- Đường Hoa ôm cánh tay của mình lên đôi vai lớn của Nhất Trí Dương, cố quay mát ra sau lưng cậu và kìm tiếng thút thít lại.
Nhất Trí Dương lúc này cảm nhận rõ được hơi ấm trên cơ thể cô, rõ được trái tim đang đập mỗi lúc một nhanh của mình, và cả của cô bạn kia nữa. Cái gì đây? Sao tim cậu lại đập nhanh như vậy chứ? Người cậu thích là Bạch Vi cơ mà? Chỉ là cái ôm thôi, không thể khiến cậu siêu lòng nhanh như vậy được đâu. Ơ…nhưng mà…thật sự thì Nhất Trí Dương lại cảm thấy…có chút…thích cái cảm giác này…
Đôi tay cứng đờ vì bấy ngờ của cậu bây giờ cũng mới bắt đầu định hình, thích nghi được, có chút do dự đưa lên trên, định vuốt lưng cho cô. Dường như vẫn còn một điều gì đó, khiến cậu vẫn chưa dám làm như vậy. Tay vừa đưa lên ngang không trung thì Đường Hoa bỗng ngồi thẳng dậy, buông đôi tay trên người Nhất Trí Dương ra và ngồi đối diện với cậu. Đôi tay cô bây giờ mới vội lau những giọt nước mắt còn đọng trên má, đôi mắt thì đỏ hoe.
" Đúng là cậu vừa mới khóc rồi."
Nhất Trí Dương nhìn " bà chằn lửa" thường ngày trong bộ dạng đáng thương này, thì có chút đau lòng. Cậu đưa một ngón tay lên, giúp cô lau những giọt nước mắt còn sót lại.
" Ai thèm khóc chứ?"- Đường Hoa bây giờ vẫn cứng đầu. Cô luôn giữ cho mình một vẻ nhoài mạnh mẽ, sẽ không dễ rơi một giọt nước mắt nào.
" Không khóc, tại sao mắt cậu lại đỏ như vậy? Nước mắt còn nguyên giọt đây nè."
" Bụi bay vô mắt thôi."
Nhất Trí Dương đưa tay lên lau thêm giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi cô, dịu dàng. Cậu nhìn chăm chú Đường Hoa một hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt cậu khép hờ, gương mặt dãn lỏng, nở một nụ cười nhẹ, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
" Cậu làm gì vậy?"
Đường Hoa bị cậu bất ngờ tiếp cận thì bất ngờ, gương mặt có chút ửng hồng. Cái tên dở hơi này, toàn làm mấy cái trò gì đâu không biết. Toàn khiến cô không kịp trở tay, tim thì tự nhiên trở lên loạn nhịp.
" Không có gì."
Sau khoảng vài giây, Nhất Trí Dương liền rời ánh mắt khỏi hình ảnh của bản thân trong đôi ngươi của cô.
" Cảm thấy, mắt cậu giờ nhìn kĩ thì cũng rất đẹp."-Nhất Trí Dương nở một nụ cười dịu dàng với cô bạn của mình, dường như nụ cười ấy ẩn chứa điều gì đó. Một điều gì đó mới chớm nở, rất nhẹ nhàng.
Đường Hoa bây giờ thì tỏ vẻ cau mày khó chịu. Nhưng thực sự cô vẫn cảm thấy rất lo anh bạn thanh mai trúc mã này. Cậu ta lúc nào cũng làm mất cái trò không cần thiết mà thôi.
" Này, lần sau, đừng có làm như vậy nữa."
" Làm gì?"- Nhất Trí Dương trở về với cái thái độ tự cao, cợt nhả như bình thường.
" Tôi không có cần cậu đỡ thay tôi đâu, nên lần sau cậu đừng làm bản thân mình bị thương như vậy nữa."
Nghe Đường Hoa ôn tồn dạy bảo. Ý nói trách cậu làm chuyện thừa thãi. Nhưng Nhất Trí Dương hiểu, là cô không muốn người khác bị liên lụy, không muốn người khác bị thương chỉ vì mình, huống chi họ còn là cặp thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Dù trước giờ cậu luôn trêu chọc cô, luôn cãi nhau với cô. Nhưng trước hoàn cảnh đó, chẳng hiểu sao Nhất Trí Dương lại cảm thấy tức giận, lại thật sự không muốn nhìn thấy cô bị thương nên không nghĩ nhiều liền lấy thân mình ra che chở.
" Không sao. Tôi là đàn ông mà. Vài vết thương cỏn con này nhằm nhò gì."
" Đàn ông cái đầu nhà cậu ấy. Cao hơn tôi được có cái đầu mà đòi làm đàn ông cái gì? Bớt ra vẻ đi."
" Vậy, cậu có muốn tôi chứng minh không?"
Nhất Trí Dương ghé gần lại gương mặt cô, đôi môi dường như chỉ cách có 1mm nữa là chạm, mắt đối mắt, cậu nở một nụ cười đầu sự nguy hiểm, nhanh chóng khiến Đường Hoa phải chuyển đổi thái độ. Từ đang cao mặt chỉ trích cậu, thành một gương mặt đỏ lên như trái cà chua vậy.
" Chứng minh cái đầu nhà cậu á!"
…
" Bạch Vi. Em dám bỏ tôi lại mà kéo tay tên này đi trước sao?"
Lãnh Tư Hàn vừa được nếm thử chút " giấm chua" thì liền cảm thấy khó chịu. Vừa đuổi tới nơi liền nắm lấy tay Bạch Vi, kéo mạnh cô ra khỏi tay Lãnh Tư Kỳ và Lãnh Mộc Nghi.
" Chú bị điên à? Tự nhiên lại kéo tay tôi?"
Bạch Vi vẫn còn đang giận dỗi, tự nhiên lại bị hắn kéo mạnh như vậy, cảm thấy tay có chút đau. Người hắn thì cao tận tới tới 1m85, to lớn. Còn cô chỉ là cô nhóc Tiểu Bạch Thỏ nhỏ con, chỉ cao gần tới m60. Thế mà hắn lỡ lòng nào mạnh tay với cô như vậy.
" Tôi muốn em mua kem cho tôi."
Thấu gương mặt Tiểu Bạch Thỏ dường như đang cau có, khó chịu. Lãnh Tư Hàn chợt nhận ra, hình như hắn lỡ dùng lực hơi nhiều rồi. Nhìn gương mặt của cô, dường như đang tức sắp xì khói đầu rồi, hắn liền có chút nhường nhịn, chuyển chủ đề.
“Hả? Chú nói gì?”-Bạch Vi còn chưa kịp load được cái lời mà hắn vừa nói. Đang trách móc cô cơ mà, sao tự nhiên lại thành muốn ăn kem rồi?
" Tôi nói tôi muốn em mua kem cho tôi."
Lãnh Tư Hàn cúi gần xuống người con gái nhỏ nhắn kia, nói to hơn.
" Tôi không thích. Chú muốn ăn tự đi mà mua."
Nói rồi, cô nhóc Tiểu Bạch Thỏ lại tiếp tục mặc kệ con sói dở hơi thích trêu ngươi cô kia, tiếp tục màn trêu tức hắn.
" Mộc Nghi, anh Tư Kỳ, chúng ta đi."- Bạch Vi được đà lên nước. Càng muốn cho Lãnh Tư Hàn biết rõ, cảm giác bị bơ là như nào.
Từ nãy giờ, Mộc Nghi và Tư Kỳ vẫn chưa hiểu mình phạm phải tội tình gì mà sao lại bị cuốn vào trò trêu ghen của hai người này nữa không biết. Hai anh em kia chỉ biết nhìn nhau mà thở dài bất lực. Tưởng được buổi đi chơi xong tự nhiên lại trở thành hai cái bóng đèn sáng trưng luôn. Haizzz…