Vợ Nuôi Từ Nhỏ

Chương 2: Chịu đựng (H nhẹ)




Nhận được sự đồng ý của tiểu bạch thỏ, Lãnh Tư Hàn liền nhanh chóng lột sách đồ của mình ra, bước vào trong bồn tắm. Nhưng ít nhất, hắn cũng tốt bụng, bảo cô bé nhắm mắt lại trước khi làm.

Hắn ngồi đằng sau cô nhóc nhỏ, hai tay vòng ra trước ôm lấy eo nhỏ của cỗ, xoa xoa bụng nhỏ.

" Chú làm gì vậy?" -Bạch Vi thấy chú táy máy bụng mình, lại giật mình định quay người lại.

" Ngồi yên đừng ngọ nguậy, sức chịu đựng của chú có giới hạn đấy."

Lúc nãy Tiểu Bạch Thỏ ngọ nguậy đã vô tình chạm vào " chỗ kia" chả Lãnh Tư Hàn, khiến hắn liền bị kích thích.

Bạch Vi ở phía trước thì liền cảm thấy có gì đó chạm vào phần eo dưới của mình, có chút sợ sợ.

" Chú không phải định đánh cháu đấy chứ?"

"Sao ta lại đánh nhóc?"

" Bởi vì mỗi lần bố khó chịu, bố liền đánh cháu."

Nghe những lời như vậy từ cô, lại nhìn những vết bầm tím trên người cô,Lãnh Tư Hàn thoáng chút đau lòng. Cô nhóc này xinh xắn như vậy, dễ thương như vậy, anh lại dám đánh sao? Anh nuôi cưng còn không đủ ấy chứ. Nhưng mà không biết, hắn có ăn chay nổi đến khi cô lớn không đây. Thôi cứ nuôi đã rồi tính.

Hắn nhấc người cô quay lại,.Để Tiểu Bach Thỏ đối diện với mình, đưa tay ôm đầu cô vào lồng ngực.

" Nếu nhóc làm sai, thì ta sẽ phạt. Nhưng tuyệt đối ta sẽ không đánh nhóc. Được chưa?"

" Thật sự không đánh?"- Bạch Vi vẫn chút ngờ vực trước sự dịu dàng của người đàn ông này. Đến bố của cô cũng chưa bao giờ đối tốt với cô như vậy. Cô bé bây giờ đã cảm động thật sự rồi.

Hai con người trần như nhông vẫn cứ như vậy mà ôm nhau trong bồn tắm, Bạch Vi chỉ im lặng, cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh dần, hơi ấm từ người đang ông này. Được một lúc đến khi cảm thấy chơi đủ rồi, Bạch Vi mới định đứng dậy.

Nhưng trượt chân thế nào, cô bé định đứng dậy lại ngã nhào. May là Lãnh Tư Hàn vừa kịp kéo cô vào lòng để đỡ lấy. Nhưng may với coi chứ chẳng may gì với hắn cả. Tay hắn đỡ vội nên vẫn đang ở vị trí hai cặp mông nhỏ của cô, tay kia thì lại ở ngay " vùng thần bí" Tiểu Bạch Thỏ. Hắn chỉ biết cảm thán một câu trong đầu: Thật mềm, thật ấm.



Cô bé nhỏ thấy tư thế kì lạ này, thì lập tức đỏ mặt Tiểu Bạch Thỏ của chúng ta lúc này lại cảm thấy hơi kì kì. Có vật gì đó rất to, rất cứng đang cọ vài phần bụng dưới của cô. Đúng vậy, chính là " vật nam tính" của Lãnh Tư Hàn không nhịn được.

Tay dưới của hắn phía dưới chỗ kia của cô cũng theo cảm tính mà vuốt ve qua lại, khiến một dòng dịch nhờn chảy ra. Cái tay phia sau mông cô cũng từ từ đưa lên trên tới hai bên ngực phẳng lì mà sờ soạn.

" Ưm, chú..." -Bạch Vi không tự chủ được mà kêu lên.

Tiếng kêu non nớt này thật sự khiến Lãnh Tư Hàn cảm thấy mê muội. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, cô bé vẫn chưa đủ tuổi. Hắn thật cầm thú!

Lãnh Tư Hàn kiền cố gắng dừng hành động của mình lại.

" Nhóc không sao chứ. Xin lỗi, ta hơi quá đà."

Bạch Vi nghe vậy thì bình tĩnh lại một chút. Ngước lên nhìn người đàn ông. Cô kiễng người lên, đặt lên má hắn một nụ hôn, khiến hắn đơ ra.

" Xin lỗi chú, do Vi Vi vụng về quá. Té ngã vào người chú."

Nhìn gương mặt hối lỗi của Tiểu Bạch Thỏ, Lãnh Tư Hàn lại có phần thêm tội lỗi. Đáng lẽ người có lỗi là hắn, mà lại để cô nhóc này an ủi.

Sau khi tắm cho Tiểu Bạch Thỏ xong, hắn khoác cho cô chiếc khăn tắm, đi lấy thuốc bôi những vết bầm cho cô, rồi dịu dàng mặc chiếc áo phông và đưa cô lên giường đắp chăn. Hắn định đi ra ngoài thì một bền tay nhỏ giữ tay hắn lại.

" Chú, ôm. Chú ấm."- tiếng gọi non nớt của Tiểu Bạch Thỏ vang lên nho nhỏ, nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy.

Lời nói ngây thơ, nhưng lại khiến Lãnh Tư Hàn phải mủi lòng. Hắn bèn tắt điện, lên giường nằm ôm Tiểu Bạch Thỏ mà ngủ.

Nhưng nằm một hồi lâu, Tiểu Bạch Thỏ đã ngủ sau, nhưng Lãnh Tư Hàn thì lại chẳng thể ngủ nổi. Tay hắn cứ không điều khiển được mà mân mê hai bên ngực nhỏ của cô nhóc nhỏ, tay kia thì vẫn vuốt ve phía dưới của cô. Hắn đưa người sát lại, để " thứ nam tính" kia vào giữa hai chân cô, không ngừng di chuyển, đầu thầm nghĩ: Không biết nuôi hắn có thể chịu đựng được bao lâu đây?.

Nói rồi, hắn quyết đứng dậy, đi vào phòng tắm và tự xử lí một mình suốt hơn ba tiếng đồng hồ.